Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 312

Cập nhật lúc: 2024-11-04 10:13:08
Lượt xem: 4

 

Chương 312: Xem bản lĩnh của em

Tham mưu Vương cũng vội nói với Lâm Uyển Tinh: “Đồng chí Lâm Uyển Tinh, cô cũng không dư dả gì, đồ hộp cầm về cho các con ăn đi.”

Thấy chồng mình lại muốn ở đó dài dòng với Lâm Uyển Tinh, Lưu Phụng Mai gọi: “Cha sắp nhỏ, chân em gãy nặng quá giờ không thể về nhà, anh mau đi xem các con đi, đừng để bọn nó lo lắng.”

Tham mưu Vương nhờ Lâm Tô Diệp và Lý Lan Tú giúp chăm sóc Lưu Phụng Mai một chút, còn anh ta trở về xem sao.

Lâm Uyển Tinh đặt đồ hộp xuống, quay người cũng cùng ra ngoài.

Lưu Phụng Mai tức đến mức suýt chút nữa thì ném đồ hộp đi, đồ không biết xấu hổ.

Trước khi ngã gãy chân cô ta còn không tiện trở mặt với Lâm Uyển Tinh, nhưng đau đớn khiến cô ta không thể kiềm chế được.

Lý Lan Tú ở bên Lưu Phụng Mai kêu Lâm Tô Diệp về nhà ăn cơm trước, thuận tiện cũng khuyên Lưu Phụng Mai đừng quá lộ liễu, dù sao mọi người đều sống chung ở đây, náo loạn rồi sẽ không dễ coi.

Lâm Tô Diệp tạm biệt về ký túc xá, vừa vặn đụng cô út và Kim Đan trở về, trên người cô út dính không ít bùn, Kim Đan đang định đi mượn quần áo của Tiểu Thẩm cho cô ấy thay.

Lâm Tô Diệp: “Minh Xuân, lại đi đánh nhau với người ta sao?”

Cô út có hơi ngại ngùng, hình như cô ấy làm rách áo ngắn một chút mất rồi, sợ bị chị dâu nói nên chỉ cười.

Kim Đan: “Chị dâu, chị không biết Minh Xuân lợi hại thế nào đâu, lính mới đều không phải đối thủ của cô ấy.”

TBC

Lâm Tô Diệp cũng không nói nhiều gì cả, kêu bọn họ mau đi tắm rửa thay đồ.

Cô về ký túc xá lại không thấy một bóng người!

Mấy ngày này toàn bận rộn hết.

Vừa quay người đã nhìn thấy bà Tiết dẫn Toa Toa bưng hai hộp cơm đi qua, Đại Quân đeo cặp sách cũng xách theo một túi bánh bao, cô vội đi lên cầm: “Tiểu… Tiết Vân Lĩnh đâu rồi?”

Đại Quân: “Đang b.ắ.n ná thun với người ta ạ.”

Bên đó có một sân tập bắn, khu tập b.ắ.n người không có phận sự không được tiến vào, nhưng khu đất trống phía trước lại tập trung một đám trẻ con.

Tiểu Lĩnh cầm ná thun tìm người thi đấu.

Lâm Tô Diệp đi ra ngoài nhìn cũng không thấy bóng dáng của cậu bé đâu, đã giữa trưa rồi mà vẫn chưa về, đứa trẻ nghịch ngợm này thật thiếu đòn!

Cô út đi qua ăn cơm, lại đợi thêm một lúc Tiểu Lĩnh mới chạy vù vù về nhà, đầu đầy mồ hôi, trong tay còn cầm hai quyển truyện tranh: “Mẹ, mẹ đang đợi con sao?”

Lâm Tô Diệp kêu cậu bé mau ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-312.html.]

“Ăn cơm xong chúng ta còn phải đi thăm bác gái Lưu, bác ấy ngã gãy chân.”

Bà Tiết ôi chao một tiếng: “Sống trên núi đúng là nguy hiểm.”

Tiểu Lĩnh bối rối bảo: “Mẹ, bác Lưu còn nghịch hơn con sao?”

Đi đường tử tế sao có thể ngã gãy chân được?

Lâm Tô Diệp đánh cậu bé một cái, kêu cậu bé dừng ngay để ăn cơm.

Tiểu Lĩnh nhét quyển truyện tranh cho Đại Quân: “Em thắng giúp anh đó, anh chắc chắn chưa từng thấy đâu.”

Đây chính là Đội quân băng qua Xích thủy bốn lần, đã xem phim nhưng chưa từng độc truyện tranh.

Đại Quân rất thích, cảm ơn cậu bé: “Một quyển hai hào, xóa nợ bốn hào cho em.”

Tiểu Lĩnh ríu rít nói với người nhà mình chơi b.ắ.n ná thun với ai: “Con thắng tất, đừng thấy bọn họ vẫn luôn ở bộ đội nhưng cũng không lợi hại bằng con đâu.”

Cậu bé vô cùng kiêu ngạo.

Lâm Tô Diệp không nhịn được mới nói cậu bé vài câu kêu cậu bé yên tĩnh chút.

Bà Tiết thấy Lâm Tô Diệp nói cháu trai lớn của mình lại không vui, bắt đầu nói con gái mình: “Đứa con gái lớn như con cả ngày đi đánh với mấy chiến sĩ đó làm gì? Con xem con đi, áo cũng rách cả rồi, không ra thể thống gì cả!”

Cô út không cho là đúng, đáp lại với vẻ hưng phấn: “Chiêu thức mà anh con dạy rất hay, con cũng trăm trận trăm thắng!”

Tiểu Lĩnh kích động nhảy vút tới: “Cô út, hai chúng ta song kiếm hợp bích…”

Lâm Tô Diệp đánh cậu bé một cái: “Con dừng lại ăn cơm cho mẹ ngay.”

Bà Tiết lại hỏi dò cô út: “Nhiều thanh niên như vậy có thấy ai thuận mắt không?”

Nếu như con gái chủ động nhìn trúng một thanh niên vậy cũng bớt rất nhiều phiền phức, không cần người giới thiệu nữa.

Người ta giới thiệu nếu cô ấy không trúng ý lại làm mất mặt người giới thiệu, mình còn nổi nóng theo.

Bà ta đi qua bên kia mỏm núi nhìn thấy có rất nhiều thanh niên đẹp trai.

Cô út không cho là đúng: “Thích đánh còn được, cần thuận mắt làm gì ạ?”

Bà Tiết cũng đánh cô ấy một cái: “Con dừng lại ăn cơm cho mẹ!”

Toa Toa đang hút bút trong bát canh củ cải, nhìn thấy bà Tiết đánh cô út cô bé cũng học theo đánh Tiểu Lĩnh một cái :”Hừ!”

Tiểu Lĩnh gắp một miếng thịt mỡ cho cô bé: “Xem bản lĩnh của em đi!”

Ăn cơm xong, Lâm Tô Diệp dẫn cả nhà đi thăm Lưu Phụng Mai.

Loading...