Xuyên không nữ chính truyện YY phản công - Chương 05 - Trốn thoát
Cập nhật lúc: 2024-10-22 10:12:47
Lượt xem: 11
Từ phòng củi đi ra, Lăng Sương tìm được cửa sau tòa nhà, sau khi đi ra, Lăng Sương mới phát hiện đây là một tòa nhà cũ, bốn phía mọc đầy cỏ dại, Lăng Sương nhớ lại một chút, nơi này chắc là tòa nhà bỏ hoang Tề thừa tướng tạm thời tìm được, đầu tiên là để tránh người để ý, thứ hai cũng tiện lợi cho Tề thừa tướng làm việc.
Lăng sương dựa vào trí nhớ, tìm một đoạn đường lối mòn, nàng cần phải rời khỏi nơi này trước, sau đó tìm cách trở lại hiện đại, ai thèm ở trong sách mỗi ngày bị đàn ông chà đạp!
Từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, Lăng Sương theo bản năng nhìn qua, trong bóng đêm, hơn mười cây đuốc đi nhanh về phía tòa nhà bỏ hoang, nếu Lăng Sương nhớ đúng, thì đoàn người kia không phải ai khác, chính là Tề thừa tướng.
Trong lòng Lăng Sương giật mình, nàng mau chóng rời khỏi thành, bằng không liên quan đến nhà Tề thừa tướng thật phiền phức! Tề tra nam bị nàng đánh ngất ở phòng củi, chỉ cần Tề thừa tướng vừa đến, sẽ lập tức phát hiện nàng bỏ trốn, cho nên nàng cần mau chóng trốn thật xa, nếu không bị Tề thừa tướng bắt lại, nàng sẽ không thoát được vận mệnh của nguyên chủ!
Vì tiếp thu toàn bộ trí nhớ của Lăng Sương, nên nàng đối với địa hình kinh thành rất quen thuộc, Lăng Sương vội vã chạy hướng cửa thành, trên người nàng có lệnh bài của Tề tra nam, chỉ cần lấy ra, thủ thành sẽ cho nàng đi.
Lăng Sương chạy như điên, cuối cùng đến cửa thành, Lăng Sương giơ lệnh bài cho thủ vệ thành nhìn, binh lính nhận ra là lệnh bài của phủ thừa tướng, tuy rằng nghi ngờ người tướng phủ sao lại đi ra thành nửa đêm, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng để Lăng Sương đi qua. Lăng Sương thở phào nhẹ nhõm, lại sợ bị binh lính nhìn ra manh mối, sau khi nghênh ngang tiêu sái ra khỏi cổng thành, chạy như điên trong màn đêm.
“Sột soạt......”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nu-chinh-truyen-yy-phan-cong/chuong-05-tron-thoat.html.]
Lăng Sương chạy một trên đường, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, như có người đang theo dõi mình, trong lòng lạnh lẽo, Tề gia đuổi theo nhanh vậy sao? Nhưng Lăng Sương lại nghĩ không đúng, nếu là người Tề gia sẽ không lén lút như vậy.
“Không biết là anh hùng hảo hán nào, mời hiện thân ra đây nói chuyện?” Chưa ăn thịt heo cũng phải nhìn thấy heo chạy? Trong phim truyền hình đều nói lời kịch này, Lăng Sương thuận miệng cũng nói ra một đống.
Trong bóng đêm, một bóng người từ bụi cỏ đi ra, Lăng Sương tiện tay cầm một cành cây ở ven đường: “Ngươi là ai? Sao lại đi theo ta?”
“Lăng tiểu thư, ta là Nguyễn Cẩm.” Bóng người đúng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Nguyễn Cẩm? Lăng Sương nghĩ một chút nhớ ra, Nguyễn Cẩm là tiểu thiếu gia của Nguyễn gia, mà Nguyễn gia lại là tâm phúc của Lăng gia, cả nhà Lăng gia bị xử trảm, Nguyễn gia cũng rất nhanh đầu quân cho Tề thừa tướng, nhưng Lăng Sương nhớ rõ, ở trong sách, Nguyễn Cẩm và Lăng Sương coi như thanh mai trúc mã, vì vậy Nguyễn Cẩm luôn âm thầm giúp Lăng Sương điều tra chân tướng. Chỉ tiếc, Nguyễn Cẩm thế đơn lực bạc, lại bị các thế lực cản trở, đến cuối cùng cũng chưa thể giúp Lăng Sương điều tra chân tướng.
“Sao ngươi lại ở đây?” Xác nhận Nguyễn Cẩm sẽ không gây nguy hiểm cho mình, Lăng Sương nhẹ thở ra, tạm thời nàng an toàn.
“Vốn dĩ ta cùng Thất vương gia chuẩn bị cướp pháp trường cứu ngươi, lại không nghĩ rằng người trên pháp trường căn bản không phải ngươi, sau đó chúng ta tra được là Tề thừa tướng động tay chân. Khi ta cùng Thất vương gia đến cứu ngươi lại phát hiện ngươi đã trốn thoát. Thất vương gia lo lắng ngươi gặp chuyện không may, cho nên sai ta âm thầm đi theo ngươi, không nghĩ đến vẫn bị ngươi phát hiện.” Nguyễn Cẩm giải thích đơn giản cùng Lăng Sương, nhưng hắn cũng buồn bực, dọc đường đi hắn đã ngụy trang rất khá, sao lại bị Lăng Sương phát hiện?