Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 617

Cập nhật lúc: 2024-06-09 21:20:37
Lượt xem: 376

Tiêu Nguyên Thạch cũng khá tuấn tú, tương đối phù hợp sở thích thẩm mỹ của nàng ta.

Có điều tuổi quá lớn, hơn nữa chức vị cũng quá cao, nàng ta không thể xuống tay.

Nhưng luôn có vài phần hứng thú như vậy, vì thế hai ngày trước nàng ta nhàm chán, chạy đến phủ phó đô đốc dạo chơi một vòng.

Gặp được thị thiếp của Tiêu Nguyên Thạch, nàng ta đã hỏi thăm cũng bày tỏ sự hứng thú đối với Tiêu Nguyên Thạch, thẳng thừng nói ra Tiêu Nguyên Thạch khá tuấn tú.

Cát thị thiếp kia nói cho nàng ta, vẻ ngoài của Tiêu Nguyên Thạch thua xa Tiêu Hàn Tranh con của mình.

Nói Tiêu Hàn Tranh tuấn tú vô song, ôn nhuận như ngọc, năm nay thi đậu Trạng Nguyên, còn là lựa chọn tướng công hàng đầu của các tiểu thư thế gia kinh thành.

Chỉ tiếc Tiêu Hàn Tranh đã thành thân, cho nên mấy nữ tử đó mới không còn nhớ thương nữa.

Cũng bởi vậy mới khiến cho nàng ta sinh ra hứng thú.

Vừa hay nghe nói ca ca con vợ lẽ này muốn đến huyện Hà Dương, cũng là nơi Tiêu Hàn Tranh làm huyện lệnh, đúng lúc gần đây nàng ta thật phiền vì bị người nhà hôn phu quấy rầy, nàng ta muốn đi theo xem thử.

Trong lòng Lương Minh Vũ thầm mắng thị thiếp của Tiêu Nguyên Thạch có bệnh, vậy mà dám nói với Lương Minh Mẫn chuyện này.

Ngay sau đó đột nhiên nhớ tới, thị thiếp của Tiêu Nguyên Thạch, hình như là bị Thời Khanh Lạc hại cho biếm thê làm thiếp.

Nhìn dáng vẻ này là cố ý nói cho Lương Minh Mẫn nghe, đầu càng đau.

Hắn ta suy nghĩ rồi vẫn nhắc nhở: “Quận chúa, hiện tại phụ vương đang cực lực mượn sức Tiêu Hàn Tranh với Thời Khanh Lạc, kêu chúng ta không được gây mất thiện cảm của hai người với phủ Cẩm Vương.”

Cho nên ngươi vẫn đừng nghĩ muốn xuống tay với Tiêu Hàn Tranh.

Lương Minh Mẫn lại không vui nhướng mày: “Phụ vương nói là ngươi.”

Nàng ta không quan tâm bĩu môi: “Với lại cũng chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ mà thôi, hà tất phải làm việc co tay rút chân như vậy.”

Lương Minh Vũ: “...” Nếu sớm biết vậy hắn ta đã không tự tiến cử chạy đến huyện Hà Dương.

Hắn ta chỉ có thể nhắc thêm lần nữa: “Tuy chỉ là một huyện lệnh nhưng cũng là người quan trọng phụ vương muốn mượn sức.”

“Đặc biệt là Thời Khanh Lạc the thê tử của hắn, đó chính là em bé vang phụ vương muốn lôi kéo nàng làm việc cho Cẩm Vương phủ.”

Lương Minh Mẫn cười như không cười nhìn hắn ta: “Lương Minh Vũ, mục đích chủ động mà ngươi muốn đi huyện Hà Dương chỉ đơn giản là sửa đường thôi sao?”

“Ngươi thích cái gì, ta hiểu rất rõ, nếu ngươi không sinh ra hứng thú với Thời Khanh Lạc kia, ngươi sẽ chạy vội đến chỗ xa xôi này sao?”

Tâm tư của Lương Minh Vũ bị nàng ta bóc toạc ra, có hơi xấu hổ cười nói: “Cũng không hẳn là như vậy, nàng là người phụ vương muốn mượn sức, ta có hứng thú cũng sẽ không đến mức đụng vào.”

Cho nên tiểu tổ tông, chút tâm tư của ngươi cũng thu lại hết đi.

Lương Minh Mẫn nói: “Nếu ngươi thành công vậy không phải phủ Cẩm Vương sẽ có thể sử dụng nàng ta ta hoàn toàn rồi sao?”

“Cho nên ta cảm thấy chúng ta có thể phân công hợp tác, ngươi đi tìm Thời Khanh Lạc, ta đi tìm Tiêu Hàn Tranh.”

Trong lòng Lương Minh Vũ đột nhiên phiền muộn không thôi, cũng không thể nói nặng lời với đích muội này, hơn nữa nàng ta cũng sẽ không nghe hắn ta.

Hắn ta nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi không nhất định sẽ xem trọng Tiêu Hàn Tranh.”

Lương Minh Mẫn nhún nhún vai: “Nếu chướng mắt, tất nhiên ta sẽ không hứng thú với hắn ta.”

Nàng ta lại ý tứ sâu xa cười với hắn ta: “Ngươi yên tâm, mặc kệ ta có nhìn trúng Tiêu Hàn Tranh hay không, ta cũng sẽ không gây trở ngại ngươi dụ dỗ Thời Khanh Lạc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-617.html.]

Trong lòng Lương Minh Vũ có chút sợ hãi.

Hắn ta ngượng ngùng cười nói: “Lần này ta đến chỉ đơn thuần nói chuyện sửa đường, sẽ không làm gì khác, cho nên ngươi cũng không phải nghĩ nhiều.”

Dẫn Lương Minh Mẫn theo, hắn ta cũng không chuẩn bị xuống tay với Thời Khanh Lạc.

Bây giờ hắn ta chỉ hy vọng, Tiêu Hàn Tranh không phải mẫu người Lương Minh Mẫn thích, nếu không thì phiền phức rồi.

Lương Minh Mẫn cười mỉa: “Ngươi không thừa nhận thì thôi.”

Nàng ta đứng dậy trước: “Ăn xong thì lên đường thôi.”

Lương Minh Vũ chỉ mới vừa ăn no một nửa: “...”

Trong lòng lại thêm một tầng không thích đích muội này, nàng ta chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Bây giờ ỷ lại vào sủng ái của phụ vương với Vương phi, đã ở vương phủ xưng vương xưng bá.

Hừ, chờ tương lai hắn ta thượng vị, sẽ cho nàng ta đẹp mặt, tuyệt đối không chấp nhận được nàng ta kiêu ngạo bá đạo như vậy.

Nhưng hiện tại không thể trêu vào đích muội này, chỉ có thể uất ức buông đũa xuống, đứng lên đi theo sau.

Vài ngày sau, Tiêu Hàn Tranh cũng nhận được tin huynh muội Lương Minh Vũ sẽ đến huyện Hà Dương .

Thấy vẻ mặt của tiểu tướng công tản ra vài phần khí lạnh, Thời Khanh Lạc hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiêu Hàn Tranh nói: “Lương Minh Vũ dẫn theo muội muội tới, chắc là đến đây nói chuyện sửa đường với chúng ta.”

Thời Khanh Lạc hỏi: “Sao nhìn chàng có vẻ như không được vui lắm?”

Tiêu Hàn Tranh cũng không giấu giếm, thở dài nói: “Cái quận chúa kia rất điêu ngoa khó đối phó, coi trọng thứ gì, đều một hai phải đoạt được đến bên người.”

Thời Khanh Lạc nhướng mày: “Không phải là nàng ta đã từng coi trọng chàng đấy chứ?”

Tiêu Hàn Tranh cười khổ: “Đúng vậy.”

Thời Khanh Lạc không ngờ còn có loại chuyện này: “Nàng ta theo đuổi ngươi?”

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu: “Cũng không phải, năm đó khi ta còn là nhị phẩm phó tướng hành quân ở Bắc Cương, nàng ta lẻn ra ngoài đi chơi gặp phải sơn tặc, ta tình cờ gặp phải nên đã đến cứu nàng ta.”

“Sau đó nàng ta quấn lấy ta, muốn ta làm trai lơ của nàng ta.”

“Ta không đồng ý, nàng còn muốn cứng rắn phái người đến bắt ta.”

“Ta may mắn vừa hay tránh được, còn được triệu đến kinh thành, nàng ta không thực hiện được.”

“Ta đến kinh thành, nàng ta còn viết rất nhiều thư gửi cho ta, muốn thuyết phục ta về Bắc Cương, nói nàng ta sẽ kêu Cẩm Vương cho ta chức vụ tương lai tốt, ta không quan tâm đến.”

“Nếu không phải vì Cẩm Vương với Hoàng đế như nước với lửa, nàng ta đã tự đến kinh thành bắt ta về rồi.”

Hắn cũng bị làm cho rất bực bội.

Thời Khanh Lạc đưa tay nhéo nmặt Tiêu Hàn Tranh: “Chậc chậc, gương mặt này của chàng đúng là chiêu đào hoa quá nha.”

Tiêu Hàn Tranh đầy bất đắc dĩ: “Ai biết nàng ta sẽ như vậy, nhưng mà ta đảm bảo không có chút quan hệ nào với nàng ta.”

Thời Khanh Lạc buông mặt hắn ra: “Vậy lần này nàng ta có còn coi trọng chàng không nhỉ?”

Loading...