Xuyên không ta trở thành sủng thê của quyền thần - Chương 908
Cập nhật lúc: 2024-06-11 23:17:23
Lượt xem: 418
Khổng Nguyệt Lan nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, tức giận trừng mắt nhìn ông: “Mong như lời chàng.”
Kinh thành, thái hậu và Hoàng đế ở xa hay tin Khổng Nguyệt Lan mang thai đều rất vui mừng. Liên tục thưởng hết thứ này tới thứ khác đến Bắc Thành, khiến các phu nhân và tiểu thư hâm mộ Khổng Nguyệt Lan muốn chết.
Nhưng cũng có người ghen tị, chỉ là không dám nói rõ ra.
Năm sau, Khổng Nguyệt Lan sinh được một con trai.
Lại hai năm nữa trôi qua.
Thời Khanh Lạc vẫn luôn nỗ lực để cải thiện địa vị của nữ tử ở học viện thợ thủ công, giúp họ thiết lập quan niệm tự lực tự cường.
Còn để Hề Duệ lập học bổng và trợ cấp, chuyên giúp đỡ các học sinh con nhà nghèo có thành tích tốt.
Đối với nữ tử là một sự giúp đỡ rất lớn, cũng bởi vậy mà ở học viện thợ thủ công Thời Khanh Lạc rất được các học sinh nữ yêu mến và kính trọng.
Ngoài ra đối với nhóm học sinh ưu tú sau khi tốt nhiệp, dựa theo thông báo chiêu sinh trước đó, tất cả đều được bố trí chức vụ, thù lao hàng tháng cũng không thấp.
Đặc biệt, tiền công xây sửa cầu đường ở các nơi còn cao hơn, vài lạng bạc một tháng, cũng như trợ cấp lương thực và vải vóc.
Nữ tử có thể làm việc và kiếm tiền, thu nhập không thua gì nam tử, địa vị của họ trong gia đình cũng được cải thiện rất nhiều.
Cũng làm cho người dân ở Bắc Cương thấy được hết lợi ích của học viện thợ thủ công, thế là tranh nhau đưa con gái đến học viện để học tập.
Tiêu Hàn Tranh cũng đang nỗ lực phát triển Bắc Cương, ở biên cảnh lập ra nơi giao thương mậu dịch, ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Nhiều chính sách đã được xây dựng, phù hợp với điều kiện của địa phương để phổ biến việc trồng cây ăn quả, dược liệu, hoa màu và chăn nuôi.
Hắn có con đường phân phối giữa kinh thành và Giang Nam. Cho nên hoa quả, dược liệu, hoa màu và các loại thịt đều được vận chuyển ra ngoài để bán, không phải lo không có đường tiêu thụ.
Nhờ vậy, đời sống của người dân ở Bắc Cương ngày càng khấm khá, hầu như không còn trường hợp c.h.ế.t vì nghèo đói nữa.
Nhiều nơi còn giàu lên nhờ trồng trọt, chăn nuôi, nhà nào cũng không thiếu lương thực. Người chịu tiêu sài còn có thể ăn thịt mỗi ngày, thường xuyên được mặc quần áo mới.
Đây cũng là một chính tích thực sự.
Khi hai đứa nhỏ được ba tuổi, kinh thành ban thánh chỉ đến, điều Tiêu Hàn Tranh về kinh nhậm chức Hộ bộ thị lang chính tam phẩm.
Tiêu Hàn Tranh rời khỏi Bắc Thành về kinh chậm chức, khi cả nhà lên đường, hơn một nửa dân chúng Bắc Thành đều tới đưa tiễn.
Các học sinh đang theo học tại học viện thợ thủ công và những người đã ra trường có việc làm, cũng sôi nổi đến tiễn đưa.
Ngoài việc không nỡ để phu thê Tiêu đại nhân đi, bọn họ còn luyến tiếc đàn ngỗng lớn mà Ngốc Ngốc mang theo kia.
Đàn ngỗng tuần tra này đã trở thành một cảnh tượng không thể thiếu của Bắc Thành, hàng ngày từng bầy ngỗng tản ra tuần tra, buổi tối từng bầy lại tụ họp đi về.
Chúng sẽ giúp trông chừng trẻ em và bắt trộm, nếu có ai bị bắt nạt trên đường thì đàn ngỗng cũng sẽ giúp đỡ.
Trong thành có gia đình muốn bán con gái vào thanh lâu, nữ tử kia không chịu liền bị cha nàng ta kéo đi bán.
Đúng lúc gặp được Ngốc Ngốc đưa bầy ngỗng đi tuần, liền bước tới mổ người cha vô lương tâm đến mức phải khóc thét.
Vì Ngốc Ngốc là ngự tứ ngỗng vương, người nọ không dám phản kháng, mà có muốn phản kháng cũng không được, không thể đánh lại một bầy ngỗng như vậy.
Những ngày sau đó, còn bị mấy chú ngỗng lớn nhìn chằm chằm, chỉ cần người nọ đánh nữ tử kia hoặc muốn kéo nàng ta đi bán nữa, liền bị ngỗng lớn lao vào cắn.
Cuối cùng cũng hết cách, đành phải từ bỏ ý định bán con gái vào thanh lâu.
Nữ tử kia dưới dự giúp đỡ của Thời Khanh Lạc, đã vào học viện thợ thủ công học tập, sau đó vào làm ở cửa hàng bán đồ đan len của Ngũ hoàng tử phi.
Lúc này mới hoàn toàn thoát khỏi bể khổ ở nhà.
Cho nên nàng ta rất cảm kích và yêu thương Ngốc Ngốc cùng đám ngỗng lớn kia, đặc biệt trồng rau sạch cho đàn ngỗng ăn.
Sự việc này cũng đã lan truyền khắp Bắc Thành, khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Đàn ngỗng lớn này cũng giống như thần thú hộ mệnh của Bắc thành, làm dân chúng đều đem lòng yêu thích.
Lần này chúng cũng bị đưa đi, bọn họ thật sự không quen chút nào.
Còn có rất nhiều bá tánh hay tin, cũng từ các thành trì, huyện thành và thôn làng đến đưa tiễn.
Cho nên đi trên đường đều có thể gặp được dân chúng đang tiễn đưa.
Có rất nhiều người đôi mắt đã đỏ hoe, luyến tiếc không muốn phu thê Tiêu Hàn Tranh rời đi.
Từ khi phu thê Tiêu đại nhân tới Bắc Cương, Bắc Cương đã hoàn toàn thay đổi.
Không chỉ Bắc Thành và các thành trì khác ngày càng trở nên phồn hoa, những nơi khác cũng dần phát triển, không ít người thường phải chịu cảnh đói khổ không có cái ăn giờ đã được no đủ.
Mọi người đều luyến tiếc không muốn vị quan tốt như vậy đi mất, nhưng lại không cách nào ngăn cản được.
Cũng chỉ có thể tới tiễn đưa, cầu chúc cho Tiêu đại nhân ngày càng thăng quan tiến chức.
Điều khiến mọi người cảm thấy may mắn là, tri phủ mới nhậm chức lần này là do một tay Tiêu đại nhân bồi dưỡng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-tro-thanh-sung-the-cua-quyen-than/chuong-908.html.]
Trước đó ở huyện Hà Dương cũng đã làm được rất nhiều việc mang lại lợi ích cho người dân.
Tiêu Hàn Tranh cưỡi ngựa, nhìn mọi người đến tiễn đưa mình, trong lòng không khỏi xúc động.
Từ người nghiêm khắc lạnh lùng, khi nhìn các bá tánh cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Lần này theo bọn họ về kinh còn có Tịch Dung, Hề Duệ, một nhà ba người của Ngũ hoàng tử và một nhà ba người của Nghệ vương.
Tịch Dung đã cắm rễ ở biên cảnh, bồi dưỡng một đội nữ binh rất xuất sắc.
Cũng đã báo được thù cho phụ mẫu của nàng ấy, cũng làm nàng ấy hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng trong lòng
Lần này về kinh là muốn đưa Nhạc Luật đến chỗ hoàng thượng và thái hậu để hai người gặp, đồng thời chuẩn bị thành thân.
Ba năm trước Hề Duệ và Tiêu Bạch Lê đã đính hôn, lần này hồi kinh cũng vì muốn tổ chức hôn sự.
Cũng làm khó Hề Duệ, năm nay hắn ta cũng sắp 21 tuổi, nhưng hắn ta không hề phàn nàn câu nào khi phải chờ Tiêu Bạch Lê cả.
Cũng hiếm có nhà như Hề gia, chưa từng thúc giục hai người lần nào.
Mỗi năm vào ngày lễ ngày tết, mẫu thân của Hề Duệ còn chuẩn bị không ít quà cáp đưa từ kinh thành tới Bắc Thành.
Đương nhiên Thời Khanh Lạc cũng sẽ đáp lễ.
Không chỉ vậy, Tiêu Bạch Lê và mẫu thân của Hề Duệ còn thành bạn qua thư từ, tháng nào cũng viết thư cho nhau rất nhiều lần, viết ra những kiến thức mới lạ và những việc thú vị ở Bắc cương cho đối phương xem.
Thế tử phi cũng viết những việc mà bà ta biết ở kinh thành cho Tiêu Bạch Lê xem.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Tiêu Bạch Lê và mẹ chồng tương lai sẽ không xuất hiện quá nhiều mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu, có một mối quan hệ tốt.
Ngũ hoàng tử phi được Tiêu Hàn Tranh điều dưỡng, hơn nữa sau khi đến Bắc Thành tâm trạng ngày một tốt hơn, hơn một năm trước đã sinh được một bé gái.
Ngũ hoàng tử hiện tại đã có một con gái, sau hơn ba năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng cũng đã hoàn toàn bước xuống khỏi thuyền của Nhị hoàng tử.
Khi vừa mới tới Bắc Cương, Nhị hoàng tử vẫn thường xuyên liên lạc với hắn ta nhưng hơn một năm qua không hề có thư từ qua lại.
Trên xe ngựa, Thời Khanh Lạc trải một tấm thảm lông mềm mại lên xe, để Ngốc Ngốc chơi đùa với mấy đứa nhỏ.
Con trai nàng tên Tiêu Diệc Nhiên, con gái tên Tiêu Diệc Gia.
Em trai nhỏ của tướng công tên Lương Hành Ngạn, cùng một thế hệ với các hoàng tử.
Ngốc Ngốc rất biết chơi với trẻ con, cậu chàng lại rất thích cặp long phượng, thường xuyên đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi.
Ở trên xe nó rất biết chăm sóc cho mấy đứa nhỏ.
Bọn nhỏ chơi đồ chơi, nếu đồ chơi rơi sang một bên, nó sẽ gắp về lại.
Còn làm gối ôm cho cặp long phượng, dỗ bọn nhỏ ngủ.
Thời Khanh Lạc thấy Ngốc Ngốc đã dỗ cho bọn nhỏ ngủ, còn kéo chăn lên đắp cho chúng.
Nàng mỉm cười vươn tay gãi gãi đầu nó: “Chưa thấy ngươi dỗ ngỗng con của ngươi như vậy bao giờ.”
Ngốc Ngốc kêu lên vài tiếng với nàng, sao mà giống nhau được chứ.
Đây là đệ đệ và muội muội của nó, đám ngỗng con ngốc nghếch kia làm sao mà so được.
Hơn nữa nó cũng không biết bản thân có bao nhiêu đứa con, con cái nhiều cũng không hiếm lạ gì, cứ chăm sóc bình thường là được.
Ngũ hoàng tử phi cũng ngồi trên xe ngựa, nàng ấy dịu dàng nhìn Ngốc Ngốc, rồi hỏi Thời Khanh Lạc: “Nó đang muốn nói gì vậy?”
Bọn họ đều rất thích Ngốc Ngốc.
Con gái nàng ấy không chỉ thích bám dính ca ca tỷ tỷ, mà còn rất thích bám dính Ngốc Ngốc.
Tuy Ngốc Ngốc yêu quý cặp long phượng của Thời Khanh Lạc nhất, nhưng vẫn rất quan tâm chăm sóc cho con trai của Nghệ vương và con gái nàng ấy.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Nó đang ghét bỏ đám ngỗng con nhà nó, coi hai đứa bướng bỉnh nhà ta như đệ đệ muội muội mà nâng niu chiều chuộng.”
Mỗi ngày nàng đều cho Ngốc Ngốc uống linh tuyền, nên trí thông minh của nó ngày càng cao, cái gì cũng biết.
Vì đã ở chung lâu ngày, nó kêu cái gì, đại khái nàng vẫn có thể đoán được.
Ngũ hoàng tử phi không nhịn được cảm thán: “Nó đúng là rất hiểu tính người.”
“Lạc Lạc, khi tới kinh thành ngươi có thể cho ta một con ngỗng con không? Ta mang về cho Hề Hề nuôi.”
Con gái nàng ấy tên Lương Tử Hề.
Khi về tới kinh thành, bọn họ sẽ phải về phủ Ngũ hoàng tử, hẳn là không còn được như hồi ở Bắc Thành, ngày nào cũng đưa lũ trẻ đến chơi với nhau.
Con cháu của Ngốc Ngốc đều rất thông minh, tuy không hiểu tính người như nó nhưng từ nhỏ đã rất biết bảo vệ chủ, nàng ấy muốn nuôi một con cho con gái mình.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Đương nhiên là được, lúc về tới kinh thành sẽ để Hề Hề đích thân chọn một con.”
Năm trước bọn họ đã nghe Nghệ vương nói năm nay Tiêu Hàn Tranh sẽ bị điều về kinh thành. Đúng lúc năm ngoái ở kinh thành có một quan viên bị xét nhà tịch thu tài sản, tòa nhà ấy bị Hộ bộ bán lại, cho nên nàng mua liền một lúc ba căn.