Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-08-02 08:12:30
Lượt xem: 49
"Đại ca, Nhị ca, chẳng lẽ hai huynh chưa đưa thư cho Thẩm đại nhân?"
Khương Bảo Châu cố nén thất vọng mà hỏi.
"Đã đưa, Thẩm đại nhân là ân nhân của nhà chúng ta, huynh làm sao có thể không đưa thư?"
Khương Tu Võ đi một chuyến đến đại doanh thành Bắc, chỉ là vì phòng ngừa gian tế trà trộn nên đại doanh ở thành bắc được canh giữ nghiêm ngặt, Khương Tu Võ nói với tướng sĩ truyền tin rằng mình muốn tìm Thẩm đại nhân, nhưng bên kia từ chối.
Đại Tề cùng Man tộc khai chiến, Thẩm Hoài Dung đã theo tân chủ soái Vệ Thượng Thư ra khỏi thành, cách thị trấn biên giới hai mươi dặm, phía trước có chiến tranh, trừ khi có chuyện lớn liên quan đến sống chết, nếu không tất cả đều lấy chiến sự làm trọng.
Khương Tu Võ thấy đối phương nói cũng không phải không có lý, dù sao cũng không thể bởi vì ăn một bữa cơm mà vội kêu Thẩm đại nhân trở về, Khương gia cũng không có mặt mũi lớn như thế.
Hắn đưa thư qua, mời mọi người, làm hết lễ nghi.
"Bảo Châu à, tối nay ăn gì vậy?"
Bạch Lạc Trần vừa nghe nói Khương Bảo Châu mời cơm thì hắn ta cũng vô cùng hăng hái, bởi vì đầu bếp trong nhà ở phương bắc nấu cơm rất khó ăn, ngày nào hắn ta cũng dẫn tiểu Ngũ Tử đến tiệm ăn lấp đầy bụng, có cơ hội ăn cơm ké thì đương nhiên là Bạch Lạc Trần nhất quyết không thể bỏ qua.
"Bạch công tử, nếu đã đến phương bắc, vậy thì đương nhiên phải nhập gia tùy tục rồi"
Khương Bảo Châu tìm người làm thịt heo đặt ba mươi cân xương lớn để đem về hầm với dưa chua, bỏ thêm một ít đậu phụ rau hẹ lấy từ trong không gian nữa, lúc nấu cơm thì hàng xóm cũng ngửi được mùi thơm. Món ăn của phương bắc không chú ý tới sự đẹp đẽ mà chỉ coi trọng là ăn có ngon hay không.
Một cái nồi sắt lớn được đặt trên bếp đun với lửa nhỏ, tủy xương bên trong xương đều sẽ được hầm ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-117.html.]
Vào mùa đông trời lạnh, rau dưa khan hiếm, xương hầm dưa cải là món chính, Khương Bảo Châu còn chuẩn bị thêm mấy món ăn kèm, làm bánh bao với nhân bắp cải và thịt.
"Bảo Châu đã nhồi nhân bánh chưa?"
Trần quan sai nhìn thấy Khương Bảo Châu có chút thất vọng liền trêu ghẹo nàng: "Tay nghề này của ngươi đủ để mở một cửa tiệm bánh bao rồi."
Nhất là khi bánh bao vừa được hấp ra được đặt ở trên bàn bốc ra khí nóng, nào ngờ bên trong cải trắng và thịt còn có nước, Trần quan sai ăn một cái bánh bao liền cảm thấy cực kỳ ngon, ăn rồi còn muốn ăn nữa.
Đã ăn qua nhiều bánh bao như vậy, nhưng bánh bao của Khương Bảo Châu hấp là ngon nhất! "Trần bá bá, trước đó cháu cũng đã có ý này.
Trên đường đi, Khương Bảo Châu cũng đã nghĩ đến ý tưởng, nhưng khi đến phương bắc nàng phát hiện ra nó không thực tế lắm, bởi vì nàng dùng nhiều nguyên liệu, nên nếu đi theo con đường bán rẻ để bán được số lượng lớn thì không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng bán đắt thì không ai hỏi.
Đối tượng tiêu thụ bánh bao đều là dân chúng bình thường, vào mùa đông mọi người đều trú đông nên ăn ít, mà hiện tại giá lương thực tăng cao, cũng có ít công việc để làm.
Mở cửa tiệm bán bánh bao cần phải có một mặt tiền nhỏ, nếu không thì phải chịu khó dậy sớm để đem ra chợ bán, Văn Thị có thai còn phải chăm sóc cho tiểu Dư Sinh, chỉ có hai người Khương Bảo Châu cùng Khương ma ma bận rộn tới lui, thuê người thì càng không có lời.
"Ồ, nghe ý này của cháu là đã có ý tưởng để kiếm tiền rồi sao."
Trần quan sai không có con gái nên rất thương Khương Bảo Châu, vì vậy ông đã gọi nàng đến bên cạnh nói chuyện.
Tâm tư của chủ tử, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, thuộc hạ như Trần quan sai hiển nhiên sẽ hiểu, ông cũng nhìn ra sự đề phòng trong mắt mọi người nhà họ Khương.
Cho dù Khương gia không còn như trước kia nữa, nhưng Khương Bát Đấu và Văn Thị cũng sẽ nhất quyết không bán con gái.