Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 123

Cập nhật lúc: 2024-08-02 13:48:18
Lượt xem: 61

"Trong nhà thiếu gì thì mua cái đó."

Thẩm Hoài Dung cũng đã nhắc nhở nàng là mấy ngày gần đây đều có tuyết lớn, lỡ như tuyết rơi không thể đi ra ngoài thì chỉ có thể so nhà nào tích trữ nhiều hàng hóa hơn.

Thật ra vào mùa đông, dân chúng phương bắc đã sớm tích trữ đồ đủ để ăn đến năm sau, mà nhà nàng chỉ mới đến, trong khố phòng trống rỗng, thiếu quần áo, ít thức ăn.

Sau khi Khương Bảo Châu đến chợ thì điều đầu tiên nàng làm là đi đến chỗ cho thuê xe ngựa bỏ ra năm văn tiền để thuê một cái xe đẩy.

"Đại ca, may mà có huynh đi cùng, nếu không thì muội cùng Khương ma ma cũng không đem đồ về hết được" Khương Bảo Châu nhìn Khương Tu Văn tự mình dâng lên cửa làm khuân vác, không hiểu sao lại có chút cảm động, muốn con ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ, đi dạo chợ với nàng, Khương Bảo Châu cũng không đối xử tệ với mình, mua cho mỗi người hai cái bánh bao thịt heo hành tây lót bụng.

"Tiểu muội, bánh bao nhà này làm còn không bằng một góc của muội."

Khương Tu Văn cắn một ngụm, vỏ bánh bao dày mà nhân thì ít, mùi vị cũng vô cùng kém, còn có chút mùi tanh của thịt heo.

Hắn không muốn lãng phí thức ăn, nhưng ăn một miếng thì đã không muốn ăn nữa.

"Đại ca, huynh nói nhỏ chút."

Hương vị của bánh bao thịt này đúng là rất bình thường, nhưng cho dù vậy cũng không nên nói bậy ở trước mặt chủ tiệm như thế, như vậy chẳng phải muốn gây sự thì là cái gì?

Thấy chủ tiệm hung thần ác sát như vậy, Khương Bảo Châu quyết định kéo Khương Tu Văn yếu ớt rời đi, hy vọng đại ca bớt gây chuyện lại.

"Tiểu muội, tử viết..."

Khương Tu Văn đang định nói một tràng đã lập tức bị Khương Bảo Châu cắt lời: "Đại ca, phụ thân dạy muội là quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-123.html.]

Thời điểm quan trọng, Khương Bảo Châu sử dụng ra lá bùa Khương Bát Đấu, Khương Tu Văn liền ngậm miệng, không phải hắn sợ phụ thân mà là lo lắng chọc giận tiểu muội thì sẽ không mượn được bạc.

Tiếp theo con đường mua đồ rất thuận lợi, Khương Bảo Châu trực tiếp dùng tư thế mua hết, chỉ cần nhìn trúng người bán hàng rong nào đó thì sẽ lập tức bắt lấy, sau đó nói ra chỗ ở nhà mình nhờ người bán hàng rong đưa hàng đến cửa.

Mỗi nhà đều ăn cải trắng, Khương Bảo Châu ra tay chính là hai ngàn cân, nàng nghĩ tới mua nhiều như vậy sẽ có nhiều người đến xem, ai ngờ người bán hàng rong đã sớm quen với trường hợp mua nhiều thế này.

Ở phương bắc, người tích trữ hơn một ngàn cân rau cải trắng ở trong nhà như vậy chứng tỏ trong nhà có nhiều người, còn là nhà khá nghèo, nếu không thì cũng không cần phải dựa vào cải trắng mà sống qua ngày.

Khoai tây, khoai lang, củ cải xanh, Khương Bảo Châu mua hết những rau xanh thông thường, rồi mua gà, vịt, thịt bò, một hơi đã tốn hai mươi mấy lượng bạc.

Khương Tu Văn bị điệu bộ chọn mua của tiểu muội làm sợ hãi, hắn đi theo vốn là để mượn bạc của Khương Bảo Châu, nhưng hiện tại hắn cảm thấy nếu không bán được sách cấm đi thì trong nhà sẽ phải ăn không khí. "Tiểu muội, chúng ta còn tiền sao?"

Khương Tu Văn rối rắm một lúc lâu mới gọi Khương Bảo Châu qua một bên nói: "Muội đừng nói là đã tiêu hết số bạc nương đưa cho muội rồi nhé?"

"Còn, nhưng không nhiều lắm."

Khương Bảo Châu không nói thật với đại ca, nàng lo Khương Tu Văn biết được trong nhà có tiền thì sẽ đòi mua sách, hiện tại trong nhà không có điều kiện này.

Về phần thức ăn, nàng nhất định phải làm lớn, chỉ có mua nhiều như vậy thì mới có thể gian lận. Nếu chỉ mua mỗi cải trắng thì nàng sẽ không có cách lấy thêm đồ vật trong không gian ra để bù vào.

"Đại ca, phụ thân bị thương, huynh chính là trụ cột trong nhà."

Khương Bảo Châu muốn động viên tinh thần cho Khương Tu Văn, ai ngờ Khương Tu Văn nhìn thấy một tiệm sách cách đó không xa, hắn cắn chặt răng quyết tâm nói: "Tiểu muội, muội ở lại đây chờ đại ca, đại ca đi vào bàn công việc một chút"

Sách cấm đông cung, chỉ cần không bị cử báo là hắn vẫn có thể đổi được chút bạc, trong nhà nghèo khó nên Khương Tu Văn chỉ có thể bỏ qua mặt mũi mà liều mạng, một khi tình hình không ổn thì hắn có thể bỏ chạy, dù sao cũng không ai quen biết hắn!"

Loading...