Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:34:26
Lượt xem: 44
Vừa lúc Phùng Đại Xuân đã ăn no, hắn đi tới tiền viện mở cửa, phát hiện người đi vào là một cái đại nương trang điểm hoa hòe lộng lẫy.
"Đại nương, nơi này là Khương phủ, ngươi tìm ai?"
Đại nương tô son điểm phấn, trên người nồng nặc mùi nước hoa làm Phùng Đại Xuân hắt xì một cái, đỏ mặt hỏi: "Có phải ngươi tìm lầm hay không?"
Chủ nhà vừa mới chuyển đến chưa được mấy ngày, ở trong thành không có thân thích qua lại.
"Không sai, không sai, lão bà tử là đến báo tin vui cho Khương gia!"
Đại nương lắc lư khăn, bột phấn trên khăn khăn tung bay, Phùng Đại Xuân cũng không quan tâm mặt mũi, nhanh chóng dùng tay áo che miệng, chống đỡ công kích của đại nương.
"Đại Xuân à, ngươi đã tới tuổi nhi lập, còn chưa nói việc hôn nhân đúng không?"
Đại nương tự giới thiệu, bà ta họ Lưu, được xưng Lưu xảo miệng của biên thành, là một bà mối có chút danh tiếng, hôm nay bà ta tới đây là vì có người nhờ bà ta cầu hôn Khương gia.
Lưu xảo miệng cũng biết chút ít tình huống của Phùng Đại Xuân, suy nghĩ xem có cô nương nào thích hợp để giới thiệu cho Phùng Đại Xuân không.
"Lưu bà mối, ta chỉ là một hạ nhân thì nói gì đến việc hôn nhân.
Phùng Đại Xuân cho rằng đối phương đang muốn kiếm một mối làm ăn từ hắn, vì vậy liên tục xua tay, hắn là hạ nhân có văn tự bán đứt, sau khi đã bán cho Khương gia thì mệnh đều là của Khương gia.
Hơn nữa sau khi vào phủ được một ngày, vài vị chủ tử đã nói rõ, từ nay về sau Phùng Đại Xuân là một phần của Khương gia, cho dù Khương gia muốn đi nơi khác, cũng sẽ mang Phùng Đại Xuân đi cùng, không vứt bỏ, cũng không bán trao tay.
Nhưng mà mấy ngày nay, dưới đáy lòng Phùng Đại Xuân tiếp nhận người Khương gia rồi, hắn chưa bao giờ từng có lòng trung thành nhiều như bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-135.html.]
Trước kia chủ nhà đối với hắn không tồi, Phùng Đại Xuân cũng tận chức tận trách, nhưng mà hắn làm hạ nhân cũng không hề giống với ở Khương gia hiện giờ.
Chủ gia có y phục mới, sẽ không thiếu một phần của Phùng Đại Xuân, chủ gia ăn cơm canh gì thì Phùng Đại Xuân ăn giống như vậy, hơn nữa mỗi bữa đều có thịt, hương vị rất ngon, vẫn là tay nghề đứng bếp của tiểu thư.
Đối với chuyện này, Phùng Đại Xuân không nói nên lời đây là cảm giác gì, hắn chỉ muốn làm thật tốt trách nhiệm của một hạ nhân, còn đâu thì không suy nghĩ nhiều.
"Đại Xuân, lão bà tử tới cửa cũng không phải đến vì ngươi"
Bà mối Lưu nhìn thấy Phùng Đại Xuân bị thọt chân, ba mươi tuổi còn không thể cưới vợ thì mới có tâm tư làm mai cho hắn, chỉ thế mà thôi.
"Làm mai?"
Miệng bà mối có thể gạt người gạt quỷ, dù sao bà mối nói chuyện cũng không thể tin, mười phần thì tin nhiều nhất được bảy phần, hơn nữa không nên đắc tội, nếu không sẽ bị bà mối đi nói khắp nơi rồi ảnh hưởng thanh danh.
"Lưu bà mối, khó có được bà lại đến đây một chuyến, mau đến nhà chính ngồi cho ấm áp đi."
Nếu mà ở kinh thành, tất nhiên Văn Thị sẽ không có thái độ tốt như vậy, bà mời Lưu xảo miệng vào rồi uyển chuyển nói: "Bảo Châu nhà ta đến năm mới mới được mười bốn, ta cùng lão gia muốn giữ nữ nhi ở lại lâu thêm mấy năm"
Đều nói nữ nhi được ở nhà mấy năm chính là những ngày được nhà mẹ đẻ yêu thương, chờ đến khi gả chồng thì sẽ phải sinh nhi dục nữ, hầu hạ cha mẹ chồng và phu quân, bận rộn chuyện gia đình, trợ cấp gia dụng, làm gì còn thời gian rảnh rỗi.
Chỉ cần nghĩ như vậy thì Văn Thị hận không thể cột nữ nhi vào người cả đời.
"Khương phu nhân, ngài hiểu lầm rồi, làm sao lão bà tử có thể không rõ đạo lý lớn nhỏ có thứ tự, hôm nay tới cửa một chuyến, chủ yếu là vì nhị công tử mà đến"
Lưu xảo miệng cười đến không khép miệng được, giải thích nói: "Ngài là người nơi khác, có thể chưa thấy qua chuyện nhà gái chủ động tìm người cầu hôn, biên thành của chúng ta lại không giống như vậy, mà có cái tiền lệ này.