Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 265
Cập nhật lúc: 2024-08-08 08:35:06
Lượt xem: 44
Thật ra Văn Thị có tư tâm, lúc trước lưu đày, bà dự tính đưa Bảo Châu đến Tây Bắc.
Nếu con gái bị bắt nạt thì chỉ cần hô lớn một tiếng, trong nháy mắt đã có mười mấy biểu ca xuất hiện, chắc chắn sẽ có thể trấn áp được đối phương.
"Cô, nhân thịt dê này là do Bảo Châu nhồi sao?"
Thịt dê mềm và mọng nước, không hề bị nặng mùi, Văn Xuyên Hàn ăn một ngụm liền không thể dừng lại được.
Hắn còn đang thất vọng về cách ăn uống của mình, nhưng khi giương mắt nhìn mấy đường huynh đệ còn lại, dáng vẻ của ai cũng đều giống hắn, nên không ai có thể chê cười ai.
"Đúng vậy."
Thấy cháu trai như vậy, Văn Thị cũng tủm tỉm cười, tâm tình cũng không tệ.
"Biểu muội của mấy đứa nấu ăn rất ngon."
Nếu không, Khương gia là nhà cực kỳ yêu thương nữ nhi, cho dù là Khương Tu Văn hay Khương Tu Võ ra trận thì cũng không đến lượt Khương Bảo Châu vào phòng bếp.
"Đây chỉ là bữa sáng, tạm thời lấp bụng của mấy đứa trước, chờ buổi tối mấy đứa sẽ được ăn ngon hơn."
Văn Thị hỏi tình hình của Văn gia, mười mấy tiểu tử tranh nhau trả lời.
"Sau khi tổ phụ và tổ mẫu nghe xong đều tức giận, hai người họ còn muốn đích thân tới đây nữa cơ nhưng may mà bị mọi người cản lại nên mới thôi"
Văn gia có công việc kinh doanh ở Tây Bắc nên người lớn tuổi trong nhà không thể rời đi.
Cha mẹ Văn Thị đều đã ngoài sáu mươi, họ sẽ không chịu nổi sự mệt mỏi dọc đường đi.
Huống chi Bắc địa giá lạnh, hai người muốn thu xếp mọi chuyện để đến đây nhưng người nhà sống c.h.ế.t không đồng ý.
Cuối cùng, vẫn là Văn Xuyên Hàn đề nghị, hắn sẽ dẫn các đệ đệ đến thăm cô cô.
"Cháu đến Bắc địa sẽ viết thư gửi về."
Văn Thị giật mình, lá thư năm trước mà bà viết, đếm ra từng ngày thì có lẽ cũng chỉ mới vừa đến Tây Bắc.
Với lại, bà luôn chỉ kể chuyện tốt chứ không hề nói chuyện xấu, nếu không phải mấy đứa cháu tận mắt nhìn thấy thì cha mẹ Văn Thị sẽ không yên lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-265.html.]
"Cô, ở trong thành gần đây có một cửa tiệm lông thú lớn rất lớn."
Sau khi Văn Xuyên Hàn ăn no thì dùng khăn lau tay, cẩn thận lấy ra khế ước mua bán nhà cùng khế đất của cửa tiệm có mặt tiền.
Khương gia bại vong, cả gia đình phải ăn uống, vả lại Khương Tu Văn cùng Khương Tu Võ còn cưới vợ, dù thế nào cũng phải có sính lễ tươm tất.
"Phần lớn sản nghiệp còn lại ở Tây Bắc, và chỉ có một cửa hàng này nên rất dễ quản lý."
Văn gia nhờ Văn Xuyên Hàn đến tặng bạc và cửa tiệm.
Nếu không am hiểu việc buôn bán thì có thể dùng bạc mua đất vườn rồi cho tá điền thuê ruộng, hàng năm sống bằng tiền cho thuê ruộng.
"Xuyên Hàn, cửa tiệm này cô cô không thể nhận."
Văn gia cũng không phải nhà trọng nam khinh nữ, năm đó Văn Thị gả cho Khương Bát Đấu, trong nhà còn chưa phát tài.
Dù vậy, họ cũng không bạc đãi bà, cho Văn Thị mang theo hơn phân nửa gia nghiệp.
Văn Thị bên này vẫn luôn được hưởng thụ sự yêu thương của huynh trưởng và cha mẹ, còn không bỏ chút cống hiến nào vì trong nhà, nên bà cảm thấy có chút hổ thẹn.
"Cô cô, mẹ cháu thấy chỉ cho mỗi cửa tiệm này là còn ít đấy."
Văn Xuyên Hàn là người có thể hiểu thấu lòng người, lúc này hắn cũng có thể hiểu được sự băn khoăn của Văn Thị. Hắn không nói dối, chuyện cho cửa tiệm này, tất cả mọi người ở Văn gia đều đồng ý.
"Đại biểu ca, thật ra gia cảnh trong nhà ta cũng không nghèo đến vậy."
Trong không gian của Khương Bảo Châu không thiếu vật tư cùng vàng bạc châu báu, chỉ là cần phải có cái cớ hợp lý mới có thể lấy ra.
Hiện tại, trong nhà đang buôn bán nhỏ, cả nhà cũng đang vắt hết óc, dốc hết sức để kiếm tiền"
Văn Xuyên Hàn suy nghĩ một chút xong cũng không tiếp tục khuyên bảo.
Chờ đến bữa tối, tìm được cơ hội thì Văn Xuyên Hàn sẽ gặp riêng Văn Thị cùng Khương Bát Đấu để nói về một ít việc ở Tây Bắc.
"Cách biệt nhiều năm, trước kia cháu còn gầy còm nhỏ xíu, hiện tại cũng đã trở thành một nam tử cao lớn"
Văn Xuyên Hàn ốm yếu từ nhỏ còn có nhiều bệnh, sau này Văn gia đã tìm một sư phụ dạy võ cho hắn. Văn Xuyên Hàn từ lúc tập võ thì cơ thể cũng càng này càng tốt hơn.