Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 314
Cập nhật lúc: 2024-08-09 16:19:08
Lượt xem: 30
Tuy nói như thế nhưng Nguyễn Miên Miên vẫn định đi cúi chào Nguyệt Lão.
"Lúc này không nhiều người lắm, chúng ta ăn trước một chút, sau đó nhanh chóng đi đến trước điện thôi"
Mở hộp đồ ăn ra, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi hương thơm.
Bánh rán hành được bọc bởi giấy dầu, Khương Bảo Châu cầm lấy một khối rồi cắn một miếng, giòn giòn. Đúng là rất ngon, hương vị có chút không giống bình thường.
Nhưng mà chỗ nào không giống bình thường thì Khương Bảo Châu lại không thể nói ra được.
"Đây chính là đặc sắc của Quảng Hóa Tự, những người khác không có cách nào bắt chước được."
"Nghe nói là hành không giống bình thường, hành này được chiên qua dầu sẽ thơm hơn hành bình thường"
Nguyễn Miên Miên mời Khương Bảo Châu, lại tinh tế mà giới thiệu mấy thứ đồ chay còn lại.
Món thịt này khi ăn lên có hương vị không khác gì thịt kho tàu.
Bên trong lại không có một chút thịt nào, lại có thể làm được tươi ngon như thế.
"Hương vị này còn ngon hơn so với thịt!"
Khó trách cơm chay của Quảng Hóa Tự lại được tôn sùng, Khương Bảo Châu cảm thấy kinh diễm, không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên.
Về làm mỹ thực, đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, nàng thật sự không có bao nhiêu tiền vốn để tự đại.
"Ăn ngon, ta rất thích canh đậu hũ này, trơn mềm, ở trong nhà ăn không ngon bằng của nơi này.
Nguyễn Miên Miên cúi đầu, vừa ăn vừa nói.
"Nguyễn tỷ tỷ, tỷ nhanh trở thành nhị tẩu của ta đi, ta làm cho tỷ!"
Tuy rằng không ngon bằng thức ăn chay, nhưng mà Khương Bảo Châu sẽ nỗ lực.
"Nhưng mà, nhìn ta mà xem, ăn đến béo lên rồi."
Giả Minh Nguyệt sờ bụng, gả chồng mới được hơn tháng mà trên bụng nhiều ra một vòng thịt.
"Tỷ xác định là mập lên chứ không phải là có?"
Nguyễn Miên Miên cùng Giả Minh Nguyệt trêu ghẹo lẫn nhau, hoàn toàn không có quy củ lúc ăn và ngủ không nói chuyện.
Ăn cơm xong, trên bàn chỉ còn lại có cơm thừa canh cặn, dường như đều đã bị ăn sạch toàn bộ.
"Đi thôi, đi tới trước điện bái Bồ Tát!"
Khương Bảo Châu mở bọc nhỏ do mình mang đến, lấy hai khối da cột vào đầu gối.
"Tiểu nha đầu này, quỳ lạy Phật Tổ mà không có lòng thành!"
Đối với khách hành hương thành kính thì một động tác này của Khương Bảo Châu sẽ khiến người ta nghi ngờ có chút đầu cơ trục lợi.
Nguyễn Miên Miên chỉ trêu ghẹo vài câu, nhưng thật ra không để ở trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-314.html.]
"Nguyễn tỷ tỷ, là do ta bị thấp khớp nhiều năm rồi."
Xuân hàn se lạnh, trên núi gió lạnh càng sâu.
Trong đại điện không nhóm lửa, vẫn là rất lạnh.
Nếu quỳ xuống lạy, buổi tối lại phải chịu gió, cảm giác kia thật sự không dễ chịu.
"Tin tưởng Phật Tổ từ bi, sẽ không so đo với ta."
Khương Bảo Châu cưỡng từ đoạt lí, làm người không tìm thấy một chút kẽ hở nào.
Đoàn người kết bạn đi đến trước điện, sau khi tới trước điện rồi, quả nhiên khách hành hương không nhiều bằng sáng sớm.
Có vài bá tánh vội vàng thắp hương dập đầu, rồi sau đó vội vã mà ra khỏi cửa.
"Xem sắc trời âm u, không biết được là trời mưa hay là tuyết rơi."
Biên thành phương bắc tháng ba nông lịch mà vẫn còn rơi mưa tuyết.
Bậc thang cũng bị đông lạnh thành một tầng băng.
Lên núi dễ dàng nhưng xuống núi khó khăn.
Mỗi năm đều có khách hành hương bởi vì giẫm hụt mà lăn xuống vách núi.
Tuy nói bốn phía đều là cây cối không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải chịu tội lớn.
"Ta muốn bái Tống Tử nương nương."
Sắc mặt Giả Minh Nguyệt đỏ bừng, nàng cùng Nguyễn Miên Miên và Khương Bảo Châu sẽ không đến cùng một chỗ.
Hai người là nữ tử chưa gả, bái Tống Tử nương nương không thích hợp.
"Đại tẩu, Nguyễn tỷ tỷ, ta muốn đi cầu mấy cái bùa bình an."
Cái này, người trong nhà đều cần.
Đặc biệt là Văn Thị, là sản phụ cao tuổi.
"Vậy chúng ta tách ra trước, chờ một lát lại tập hợp ở đại điện."
Giả Minh Nguyệt nhìn sắc trời một cái, rồi vội vã rời đi.
Nguyễn Miên Miên muốn đi quyên bạc dầu mè, cũng tách ra với Khương Bảo Châu.
Nơi xin sâm của Quảng Hóa Tự là ở một cái sân nhỏ.
Khương Bảo Châu rẽ trái rẽ phải, hỏi thăm tăng ni tiếp khách vài lần mới tìm được góc hẻo lánh kia.
Cửa quạnh quẽ, đến một bóng người cũng đều không có.
Người tới xin sâm cầu phù ít như vậy, rốt cuộc thì có đáng tin cậy hay không?