Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 346
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:28:38
Lượt xem: 36
Cảnh sắc trong hoa viên được bày trí rất xinh đẹp, đứng trên cao nhìn ra là có thể nhìn thấy Khương phủ.
Sau khi tin tức được truyền đi, đã bị hai phủ ở bên cạnh cửa báo lên nha môn Kinh Triệu Doãn nên không được.
"Nói vị trí này có thể nhìn trộm các hoạt động riêng tư của hai phủ."
Tiểu Kết Tử dở khóc dở cười, dù sao cũng ở trong nội thành, đâu đâu cũng là nhà cao cửa rộng quyền quý, không dễ đắc tội.
Sức khỏe của Khương Bảo Châu không tốt, đến gần trưa, nghỉ tạm trong nhà thủy tạ.
Vừa mở mắt ra thì mặt trời đã ngã về phía Tây.
Những tia sáng nhỏ vụn đỏ ửng xuyên qua tán lá, đổ lốm đốm xuống mặt đất tạo thành một mảnh vàng rực.
Cũng nghỉ ngơi khoảng độ nửa ngày trời, rốt cuộc Khương Bảo Châu cũng cảm thấy như được sống lại.
Nàng vừa mới đứng dậy, Thẩm Hoài Dung đã quay về phủ.
"Phu nhân, cảm thấy thế nào?"
Hôm qua làm loạn suốt đêm, chờ đến canh ba, Thẩm Hoài Dung vào triều sớm với nét mặt tỏa sáng, nhưng mà hiển nhiên sắc mặt của cha vợ Khương Bát Đấu lại không được tốt lắm.
Ngày mai đi về nhà cùng Khương Bảo Châu, chắc hẳn phải ứng đối một phen.
"Chàng lại có chủ ý gì?"
Khương Bảo Châu rất cảnh giác, dù sao đêm nay không thể, nàng từ bỏ.
"Từ bỏ cái gì?"
Thẩm Hoài Dung cố ý xuyên tạc ý trong lời nói của Khương Bảo Châu"Chỉ sợ không được."
"Sao lại không được, không phải trong phủ lời ta nói mới tính sao?"
Khương Bảo Châu nóng nảy, dù sao nàng nói không được là không được.
Tốt xấu gì cũng phải cho nàng thời gian hai ngày.
"Nhưng mà không quay về nhà, là hành động không hợp quy củ."
Thẩm Hoài Dung dẫn Khương Bảo Châu đến phòng khách, trên sàn đã chất đống mười mấy rương quà tặng.
"Mời phu nhân xem qua."
Bị lừa rồi!
Thì ra chuyện Thẩm Hoài Dung nói không phải phòng the, mà là hồi môn!
Thẩm Hoài Dung cố ý dẫn dắt nàng hiểu sai ý, nhìn Khương Bảo Châu phải xấu hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-346.html.]
Quả nhiên nam tử đều là một loại, đều suy nghĩ bằng nửa người dưới, khi chưa có thì vô cùng quý trọng, đã có rồi lại tùy ý trêu đùa.
"Cá đã cắn câu, ai còn muốn thả mồi cầu nữa chứ!"
Khương Bảo Châu hừ một tiếng, bắt đầu nổi tính tình.
"Phu nhân, vi phu sai rồi!"
Thẩm Hoài Dung vừa thấy tình huống không đúng liền vội vàng nhận lỗi.
Đêm đó, hai vợ chồng lại khăng khít thân cận một hồi, Thẩm Hoài Dung tiến bộ vượt bậc, đã giải khóa nhiều tư thế.
Phu quân có thể lực quá tốt, Khương Bảo Châu chịu không nổi.
Mùng ba tháng chín nông lịch, Thẩm Hoài Dung đặc biệt xin nghỉ, cùng Khương Bảo Châu hồi môn.
Khương gia từ trên xuống dưới, ai cũng dốc hết sức làm khó Thẩm Hoài Dung.
Khi hai vợ chồng tách ra, Khương Bảo Châu cho Thẩm Hoài Dung ánh mắt tự cầu nhiều phúc, sau đó vô tình đi đến hậu viện. "Mẹ, sao ngài lại ra ngoài?"
Văn Thị ở chỗ khóm hoa bên cửa, đang nhón chân nhìn xung quanh.
Nhìn thấy Khương Bảo Châu xuất hiện, bà lập tức tươi cười rạng rỡ.
Hai ngày nay bà vẫn luôn cảm thấy bầu không khí trong phủ không sôi nổi bằng ngày xưa.
Buổi tối Văn Thị ngủ không ngon giấc, thở ngắn than dài với Khương Bát Đấu.
Làm cha mẹ, nữ nhi mới nuôi dưỡng mười mấy năm, bọn họ luyến tiếc gả ra ngoài.
Nhưng mà Hoàng Thượng tứ hôn, còn chọn ngày thành hôn, lời nói của hai người cũng không có tác dụng gì.
"Nương tính thời gian, đoán con cũng nên về đến nhà mẹ đẻ rồi."
Văn Thị kéo Khương Bảo Châu lại, nhìn trái ngó phải, thấy sắc mặt nữ nhi đỏ ửng, lúc này mới yên tâm được một chút. Trong phòng, Giả Minh Nguyệt đã chuẩn bị trà trái cây xong xuôi.
"Tiểu muội, mau đến nếm thử trà trái cây ta pha chế!"
Phía nam có rất nhiều rau quả, bởi vì đường xá xa xôi, không dễ bảo quản, vận chuyển đến kinh thành đã hư thối hết. Hoa quả còn tươi thì giá rất cao.
Nhưng mà Khương phủ vẫn thường xuyên ăn được.
Giả Minh Nguyệt xây dựng thương đội, thu mua hoa quả tốt nhất ở phía nam để phơi làm hoa quả sấy.
Sau khi vận chuyển đến kinh thành, sử dụng mật hoa điều chế thành trà hoa quả dưỡng sinh.
Hương vị chua chua ngọt ngọt, rất được các nữ tử trong hậu trạch yêu thích.
"Đại tẩu, vẫn là tẩu biết làm buôn bán."
Khương Bảo Châu có ưu thế xuyên qua thời không, nhưng mà Giả Minh Nguyệt không phải như vậy, nàng ấy luôn có thể phát hiện thương cơ từ những chi tiết nhỏ.