Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 356
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:32:38
Lượt xem: 29
Chờ đến khi xuống lầu chưa đến thời gian một chén trà nhỏ, hai vợ chồng kia đã sớm biến mất không thấy rồi.
Chỉ để lại tiểu nha đầu.
"Tiểu nhân hỏi qua ba vị công tử, nghe nói tiêu hết một trăm lượng."
Tiểu nhị thật sự rất buồn bực, là hắn không chăm sóc tốt cho ba vị tiểu công tử.
Một tiểu nha đầu, nhiều nhất chỉ đáng giá mấy lượng bạc.
Đây chẳng phải là bị lừa sao!
Được tiện nghi, hai vợ chồng kia chắc chắn chạy không thấy người.
Làm gì có ai còn ngây ngốc đứng chờ để bị tìm tới cửa!
"Đại Bảo, con nói xem."
Khương Bảo Châu ngồi xổm xuống, xoa đầu Đại Bảo, hỏi: "Tại sao con lại muốn tiểu nha đầu này làm muội muội?"
"Mẹ, đôi mắt của nàng lớn, rất giống với chúng ta."
Tuy rằng ốm yếu một chút, nhưng bọn họ lấy ra đồ ăn ngon, muội muội rất nhanh sẽ ăn béo lên.
"Vậy con xài bao nhiêu tiền?"
Khương Bảo Châu lại hỏi.
"Đưa hết toàn bộ."
Đại Bảo cho rằng, người thân không phải thứ mà tiền tài có thể cân nhắc.
Cho nên bọn họ không để lại tiền.
Khương Bảo Châu: “...”
"Trước tiên phái người đi tìm hai vợ chồng kia trước."
Khương Bảo Châu thở dài, ba cái bánh bao đã đủ khó chơi, lại thêm một cái. "Me."
Bối Bối lôi kéo Khương Bảo Châu, giọng nói mềm mại.
"Tiểu nha đầu, sao ngươi lại gọi ta là mẹ?"
Khương Bảo Châu đau đầu, liếc nhìn Thẩm Hoài Dung.
Tiểu nha đầu này trông có vẻ cũng trưởng thành sớm.
"Bởi vì mẹ ruột không cần ta, muốn bán ta đi."
Bối Bối miệng mồm lanh lợi, cô bé thích cha mẹ mới và ba ca ca.
Ca ca phía trước không tốt, nói cô bé là thứ nuôi chỉ tốn tiền.
Tuy rằng cô bé nghe không hiểu, nhưng cô bé biết đó không phải là lời hay.
Hơn nữa, cô bé cũng ăn không đủ no.
Các ca ca mới đối xử với cô bé rất tốt, hơn nữa cô bé cũng có tên.
Trước kia người trong thôn luôn gọi cô bé là Tiểu Nha.
"Mẹ, con là Bối Bối."
Tiểu nha đầu có chút bất an, lôi kéo tay Đại Bảo, ánh mắt né tránh.
Cô bé sợ bị đánh.
Nhưng các ca ca đã nói, cha mẹ mới rất tốt, sẽ không đánh người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-356.html.]
"Vậy ngươi biết mình đến từ nơi nào không?"
Đây đều là chuyện gì.
Đi chợ một lúc lại đột nhiên làm mẹ.
"Rất xa."
Bối Bối lắc đầu, cầu xin Khương Bảo Châu đừng đi tìm người, cô bé không muốn trở về.
Chưa từng có người nào đối xử với cô bé tốt như vậy.
"Vậy cứ như vậy trước đi."
Khương Bảo Châu cũng bất đắc dĩ, quay qua bàn bạc với Thẩm Hoài Dung.
Nuôi trẻ con không phải nuôi chó mèo, cần phải yêu thương hết lòng, còn phải để vào gia phả.
Chờ về kinh, còn phải đi từng nhà giải thích đứa con gái này từ đâu ra.
Chờ đến buổi chiều, người một nhà muốn khởi hành lên đường.
Trước khi rời đi, thủ hạ của Thẩm Hoài Dung đến bẩm báo.
"Chủ tử, cha mẹ của tiểu nha đầu kia thật sự bán cô bé đi."
Hai vợ chồng trọng nam khinh nữ, rất sợ bị tìm được, đã mang theo bạc chạy.
"Tìm bọn họ viết một tờ giấy chứng minh."
Nếu đã như vậy, vậy thì phải cắt đứt hoàn toàn.
Thẩm Hoài Dung và Khương Bảo Châu đồng ý giữ lại Bối Bối, ba huynh đệ cũng vui mừng nhảy cao ba thước.
"Hiện tại các con đã có muội muội."
Khương Bảo Châu tận lực giảng đạo lý với ba đứa nhỏ.
Nhưng là, chỉ có thể có một muội muội.
Trên đường, không thể tìm thêm muội muội.
Nếu không Khương Bảo Châu sẽ mang theo mười mấy muội muội về kinh thì lại càng không giải thích được.
Nàng không mở nơi từ thiện.
Nuôi trẻ con cũng không phải chỉ cần cho ăn uống là được, mà còn cần quan tâm yêu thương.
Bối Bối thật sự rất đáng yêu, Khương Bảo Châu không phản đối.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi."
Đại Bảo bảo đảm, hiện tại bọn họ chỉ có thể đối xử tốt với một muội muội.
Dù sao hiện tại cũng không có bạc mua muội muội.
"Vậy các con tiêu hết tiền vay của Tiểu Thạch Đầu rồi thì về kinh định trả lại kiểu gì?"
Không phải Khương Bảo Châu làm khó dễ, mà là ba đứa nhỏ không ý thức được về tiền bạc.
"Mẹ, tụi con nguyện ý làm công gán nợ."
Bọn họ mang muội muội, chơi muội muội, như vậy không cần cha mẹ tốn nhiều tâm tư.
Nếu như vậy, có phải cha mẹ nên cho ba bọn họ chút khen thưởng hay không?
Bạc khen thưởng được thì bọn họ sẽ tiếp tục dùng để làm buôn bán, sau đó trả cho biểu ca Tiểu Thạch Đầu.
Khương Bảo Châu nghe vậy thì không còn gì để nói, rất lâu không nói nên lời.
Tay không bắt sói trắng, ngay cả người làm mẹ như nàng cũng phải phải xấu hổ thay.