Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 365
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:40:46
Lượt xem: 36
"Chẳng lẽ là..."
Bà mụ mà Khương Bảo Châu có thể biết rõ cũng chỉ có một người, là nương của Ngô Thông, Ngô đại nương. Chẳng lẽ Ngô Thông cũng đã đến kinh thành?
"Đúng vậy, mấy năm nay hắn cũng không quên ước hẹn với muội."
Lúc trước ở Bắc địa, vào lúc nàng cùng Ngô Thông từ biệt, Ngô Thông đã từng nói hắn sẽ cố gắng thi đỗ cử nhân, sau đó sẽ vào trong thành thi tiến sĩ.
Như vậy, hai người vẫn có thể gặp lại nhau!
Ngô Thông hy vọng Khương Bảo Châu đừng quên hắn, đừng quên sư huynh không ra hồn này.
Hắn quyết tâm thay đổi từ người biết tất cả ở biên thành, trở thành người biết tất cả ở kinh thành.
"Ngô Thông đã tham gia kỳ thi, vừa mới lên tiến sĩ."
Cả nhà cũng từ Bắc địa dọn đến kinh thành, mà Ngô đại nương còn là người mà Tiểu Điệp vô cùng tin tưởng, vì thế bà trực tiếp được đưa vào cung.
Ngô gia ở thành Bắc có một căn nhà nhỏ, Ngô Thông sẽ ở nơi đó.
Chờ đến tháng chín, Khương Bát Đấu sẽ tìm một công việc cho Ngô Thông ở Lại Bộ.
Ông không có dạy Ngô Thông bao lâu nhưng đối với người bên ngoài thì Ngô Thông là đệ tử của ông, nên hiển nhiên ông phải quan tâm hắn một chút.
"Còn có Bàn Nha, hắn cũng đã kết hôn với một người buôn bán lương thực, cuộc sống mỗi ngày cũng không tệ."
Thời gian trước Bàn Nha có viết thư nói rằng hắn ta sẽ đến kinh thành trước cuối năm.
"Bàn Nha cũng đến sao?"
Khương Bảo Châu rất kích động, cho dù hiện tại xem như nàng đã phát đạt nhưng nàng cũng không quên những bằng hữu đã cùng nhau nếm qua thời gian khổ sở ở Bắc địa cùng mình.
Những tình nghĩa đó là điều quý giá nhất.
Đợi cho đến khi nhá nhem tối, Khương phủ cũng dọn bàn tiệc lên.
Cả nhà quây quần bên nhau, lúc này Khương Tu Văn cuối cùng cũng xuất hiện ở trên bàn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-365.html.]
Nhưng lần này, Khương Tu Văn không còn đeo che mắt nữa, mà hắn đã bôi một lớp kem che khuyết điểm quanh mắt.
Không cần phải nói, đồ trang điểm của Khương Bảo Châu có hiệu quả không tệ, sau khi bôi lên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra chỗ khác thường.
"Tiểu muội, muội đã trở về!"
Người vui mừng nhất chính là Khương Tu Văn, hiện tại hắn bị chúng bạn xa lánh nên sau này chỉ có thể tìm tiểu muội để mượn tiền.
"Đúng vậy đại ca."
Khương Bảo Châu mỉm cười, trong nhà đều là mấy kẻ dở hơi, nên cả nhà ở cùng một chỗ ngươi một câu ta một câu, không khí cũng sôi nổi hẳn lên.
"Tiểu muội, đại ca nhớ muội muốn chết!"
"Bảo Châu, Nhị ca nhớ muội vô cùng!"
Khương Tu Võ phát hiện bị đại ca giành trước, nên cũng không cam lòng yếu thế.
Hai huynh đệ len lén phân cao thấp, tranh đua với nhau.
"Ta đã chuẩn bị lễ vật cho tiểu muội."
Khương Tu Võ nhàn nhã nói, hắn có tiền hơn so với đại ca.
Chỉ với một câu này đã kích thích Khương Tu Văn, hắn tức giận đáp trả: "Những bộ sưu tập trong phòng của ta đều sẽ cho tiểu muội hết!"
"Được, có cha làm chứng, hy vọng Tu Văn có thể nói mà giữ lời."
Khi nói chuyện, Khương Bát Đấu đã lập xong bằng chứng.
Đầu óc Khương Tu Văn trống rỗng, hắn vừa mới nói gì vậy?
Chờ cho đến khi dùng cơm xong trở về phòng, Giả Minh Nguyệt nhìn thấy hộp kem trang điểm trống không trên bàn trang điểm, nàng lập tức kinh ngạc nói: "Khương Tu Văn, chàng vì để che con mắt bị bầm kia của mình mà dùng hết kem che khuyết điểm của ta à?"
"Chàng phải để mạng lại đây!"
Kết quả, Khương phủ vốn đã yên bình được một lúc lâu, hiện tại lại náo nhiệt hẳn lên.