Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-07-30 09:00:30
Lượt xem: 92
"Thẩm đại nhân, có phải chúng ta đã gặp ở nơi nào không?"
Trong nháy mắt, Khương Bảo Châu có loại cảm giác rất quen thuộc.
Thanh Y cạn lời nhìn trời, kịch bản lôi kéo làm quen này có thể thay đổi một chút hay không?
Thẩm Hoài Dung lại không cảm thấy đây là kịch bản, bởi vì hắn và Khương Bảo Châu thật sự đã gặp nhau. Buổi tối ngày nào đó, hắn hóa thân thành một bóng trắng dọa Khương Tu Võ, sau đó trộm số cá Khương Bảo Châu bắt được, nhưng hắn sẽ không nói ra!
Khương Bảo Châu lộ ra vẻ mặt hoài nghi, sau khi có không gian, trí nhớ của nàng rất tốt, mặc dù không tính như đã gặp qua là không quên, nhưng cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều.
Hiển nhiên nàng đã gặp Thẩm đại nhân ở nơi nào đó, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra.
"Khương tiểu thư, lúc trước ngài và đại nhân cùng ở tại kinh thành, có lẽ là gặp nhau ở trên cung yến"
Thẩm Hoài Dung không đáp lời, không khí có chút tẻ nhạt, Thanh Y chủ động đứng ra trả lời.
"Thì ra là vậy."
Khương Bảo Châu hồi tưởng lại, có lẽ là ký ức còn lại của nguyên chủ, sau khi nàng tiếp nhận thì tất cả trộn với nhau, cho nên không phân biệt rõ.
Nguyên chủ là thiên kim của quan to nhất phẩm, mặc dù ở kinh thành không lui tới với người nào, nhưng thỉnh thoảng có tham gia cung yến, thật sự có cơ hội nhìn thấy Thẩm đại nhân.
"Thẩm đại nhân là muốn ra ngoài đi dạo một chút sao?"
Văn Thị nhẹ nhàng nắm tay nữ nhi Khương Bảo Châu, hiện giờ thân phận nhà mình là tội thần, Thẩm Hoài Dung lại là trọng thần, một cái dưới đất một cái trên trời, đối phương gọi bà một tiếng phu nhân, Văn Thị sâu sắc cảm nhận được không đảm đương nổi.
Không cùng một cấp bậc, ít giao tiếp là tốt nhất.
"Đúng vậy, ở trạm dịch không quen, cho nên đi tìm cái khách điểm có hoàn cảnh yên tĩnh ở lại."
Thẩm Hoài Dung gật đầu, chần chờ nói: "Nếu Khương phu nhân gặp khó xử, tại hạ nguyện ý góp chút sức lực non nót."
Thanh Y trừng lớn đôi mắt, hắn ta không phải nghe lầm chứ, công tử trời sinh đã có tính cách lạnh nhạt, lần đầu tiên chủ động mở miệng lo chuyện bao đồng, hắn ta muốn bổ sung thêm vài câu, rất sợ Văn Thị thấy công tử coi tiền như rác nên há to miệng sư tử đưa ra yêu cầu vô lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-51.html.]
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cảm ơn ý tốt của Thẩm đại nhân."
Văn Thị trầm ngâm một lát, Khương Bảo Châu chủ động tiếp lời, uyển chuyển từ chối.
Một khi nhà mình thuận cột bò lên, vậy thì không phải một hai bữa cá nướng, thịt thỏ nguội là có thể đáp trả, Khương Bảo Châu có lòng đề phòng, rất sợ bị gài bẫy.
Một nhà già trẻ Khương gia là muốn tìm chỗ dựa, nhưng cũng không thể quá nịnh nọt, hai bên đều là người ranh giới rõ ràng, nên có mức độ.
"Nói vậy Khương tiểu thư đã có nơi đặt chân rồi sao?"
Thẩm Hoài Dung nhìn thoáng qua sắc trời, quan tâm hỏi.
Chồn chúc tết gà sao?
Ánh mắt Khương Bảo Châu hiện lên tia nghi ngờ, sẽ không phải là con hồ ly thành tinh này thật sự phát hiện nhà bọn họ không thích hợp đấy chứ, lỡ như nàng thể hiện ra trong nhà rất có tiền, có thể sẽ bị nhớ thương hay không!
Nghĩ như vậy, Khương Bảo Châu khiêm tốn nói: "Mấy ngày trước gặp trời mưa, cha mẹ huynh trưởng dầm mưa đi theo đại quân lên đường, đều có chút ăn không tiêu, thừa dịp nghỉ ngơi trong thành, chúng ta đã tìm một
khách điểm nhỏ ở lại."
"Như thế rất tốt."
Thẩm Hoài Dung không nói nhiều, dẫn theo Tiểu Ngũ Tử đi đến một ngõ nhỏ ở bên cạnh.
Người vừa rời đi, một lúc sau Văn Thị mới bình tĩnh lại, bà vỗ n.g.ự.c nói: "Bảo Châu, chẳng lẽ con nói chuyện với Thẩm đại nhân không có cảm thấy bị đè ép sao?"
"Đè ép gì chứ, không có ạ."
Đối mặt với vấn đề, đầu tiên Khương Bảo Châu sẽ suy xét đến thân phận của người một nhà, suy nghĩ cặn kẽ, lo trước lo sau.
"Mẹ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm đại nhân."
Văn Thị lau mồ hôi trên trán, nói không rõ là chột dạ hay là cái gì, trên người Thẩm đại nhân tràn đầy quý khí, cho dù thần thái lạnh nhạt thì Văn Thị vẫn không dám nhìn thẳng, lúc đối diện với Thẩm Hoài Dung, bà luôn có một loại cảm giác bị nhìn thấu.