Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:43:14
Lượt xem: 62
Tư thế ngủ của Khương Bảo Châu cũng không tốt lắm, cứ lăn qua lộn lại ở trong lòng hắn, lại vùi mặt vào trong lòng n.g.ự.c của hắn.
Dù cách một lớp quần áo thì Thẩm Hoài Dung vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Khương Bảo Châu, hắn hít sâu một hơi, làn da cũng trở nên nóng bỏng.
Thẩm Hoài Dung muốn điều chỉnh tư thể thoải mái cho nàng, nhưng lại sợ đánh thức tiểu nha đầu, lần đầu tiên hắn gặp khó khăn.
Khoảng nửa canh giờ sau, ngoài cửa hang động đá truyền tới tiếng bước chân, một người mặc quần áo màu đen quỳ gối ở cửa hang động, không dám nhìn vào bên trong.
"Chủ tử."
Người mặc quần áo màu đen tới bẩm báo, bởi vì mưa to khiến cho đại quân thay đổi tuyến đường, đi xuyên qua một ngã rẽ ở vị trí cao một chút trên núi, cho nên ngày mai hai bên vẫn không thể hội hợp.
"Vậy gặp nhau ở Dĩnh Xuyên."
Dĩnh Xuyên là đầu mối then chốt ở phương bắc, muốn tới biên thành nhất định phải đi qua Dĩnh Xuyên.
Lúc trước đã nói sẽ ở Dĩnh Xuyên tiếp viện mua xe ngựa, từ đó chỉ cần đi thêm nửa tháng nữa là tới biên thành phương bắc.
Sau khi Lưu quan sai bị giải quyết thì đội quân đều là người một nhà, Vệ Thượng Thư không phải người xem vào việc của người khác, còn Vệ Định Phong đã bị dọa sợ, có lẽ sẽ làm con rùa đen rút đầu không ló mặt ra ngoài.
"Chờ đến Dĩnh Xuyên, chuẩn bị một chiếc xe ngựa kiên cố cho một nhà Khương đại nhân"
Thẩm Hoài Dung dặn dò thuộc hạ, việc này hắn làm chủ.
"Vậy ngài và Khương tiểu thư..."
Từ sau khi thu được đạn tín hiệu, các thuộc hạ ở cách đó không xa đều tới đây, người mặc áo đen có chút không hiểu tại sao chủ tử lại làm như vậy.
Thẩm Hoài Dung không trả lời, người mặc quần áo màu đen biết mình lắm miệng, nhanh chóng lui ra. Trong hang động đá chỉ có tiếng gió thổi vù vù, Thẩm Hoài Dung dỗ Khương Bảo Châu trong lòng n.g.ự.c đi vào giấc ngủ, ánh mắt hiện ra một tia suy nghĩ sâu xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-91.html.]
Vừa rồi lúc người mặc quần áo màu đen mới xuất hiện thì Khương Bảo Châu đã tỉnh.
Từ sau khi có không gian độn hàng, nàng phát hiện chỉ cần cảm nhận được hơi thở xa lạ thì nàng sẽ rất khó ngủ yên ổn.
Đoạn đối thoại giữa Thẩm Hoài Dung và thuộc hạ, Khương Bảo Châu nghe như lọt vào trong sương mù, hiện tại điều làm nàng đỏ mặt chính là mình đã nhận lầm Thẩm Hoài Dung thành mẹ Văn Thị, đầu gối lên cánh tay hắn, đôi tay ôm lấy vòng eo hắn, động tác như vậy...
"Ừm."
Khương Bảo Châu giật nhẹ, suy nghĩ xem mình có nên tỉnh lại hay không, nếu vẫn luôn giữ tư thế này thì sáng mai nàng có thể bị Thẩm đại nhân băm thành mảnh nhỏ hay không?
Nếu tỉnh lại thì không khác gì vạch trần, đối mặt với Thẩm Hoài Dung, Khương Bảo Châu vừa xấu hổ vừa có chút ngượng ngùng.
Khương Bảo Châu đang rối rắm, đột nhiên nghe thấy bên ngoài cửa động truyền tới tiếng "răng rắc". Mà sau khi Thẩm Hoài Dung nghe thấy tiếng động này, hắn cẩn thận đặt nàng nằm trên rơm rạ, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
"Thẩm đại nhân?"
Chẳng lẽ nàng sẽ bị vứt bỏ?
Đêm mưa, rừng núi hoang vắng, Khương Bảo Châu thực sự không có cảm giác an toàn, nàng nhân cơ hội này tìm được bậc thang đi xuống, xoa đôi mắt giả vờ tỉnh lại.
Khương Bảo Châu nhỏ giọng gọi, Thẩm Hoài Dung dừng bước chân, đưa số củ mài nướng còn lại cho Khương Bảo Châu, dịu dàng ấm áp nói: "Đứng lên đi."
Nếu hắn không đoán sai thì tiếng vang vừa rồi chính là do nước sông dâng lên làm sụp cây đại thụ, hang động đá giữa sườn núi này đã không còn an toàn, bọn họ cần suốt đêm rời khỏi nơi này.
Không có vải dầu, Thẩm Hoài Dung lấy toàn bộ quần áo của Khương Bảo Châu khoác lên người nàng, chặn ngang bế người lên.
"Thẩm đại nhân, ta có thể tự mình đi."
Sau khi hai người ra khỏi hang động đá, Khương Bảo Châu còn không thích ứng được hoàn cảnh tối tăm, nàng thấy trước mắt là một mảnh đen nhánh, cẩn thận lắng nghe, ngoại trừ tiếng mưa rơi ra thì còn có tiếng dòng lũ chảy qua vang lên.