Xuyên Không Thành Con Gái Của Nữ Phụ Độc Ác - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-06 08:14:00
Lượt xem: 2,443
Mắt thấy hai người chúng tôi lại sắp cãi nhau.
Thẩm Ninh và hai đứa nhỏ đã sớm quen với việc tôi và Kiều Tầm đối đầu, hại nhau, bèn quen thuộc vào can ngăn: “A Tầm, anh bớt giận đi, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện.”
“Chị Nguyệt, cha em là người như vậy đấy, chị đừng để bụng lời cha nói.”
Sau khi dỗ dành hai chúng tôi xong, Kiều Dịch lại hỏi một lần nữa.
Tôi lắc đầu: “Chị có kế hoạch của riêng mình, hiện tại vẫn chưa muốn học vượt cấp.”
Kiều Tầm không ngừng lẩm bẩm: “Cái gì mà không muốn, là không thể chứ gì? A - đau đau đau!”
Thẩm Ninh véo tai anh ta, nghiến răng nghiến lợi: “Anh im miệng cho em được không hả! Lớn rồi còn cãi nhau với con gái, anh không biết xấu hổ à!”
Kiều Nhiên trầm ngâm suy nghĩ: “Vậy được rồi, em cũng không học vượt cấp nữa.”
Kiều Dịch đồng tình: “Em cũng vậy.”
Kiều Tầm: “...”
Kiều Tầm không chịu từ bỏ, ra sức khuyên nhủ hai đứa con cưng của mình: “Hai đứa thật sự không học vượt cấp sao? Kiều Nguyệt là do chỉ số IQ không đủ, không học được, hai đứa hoàn toàn có thể tiếp xúc với nguồn tài nguyên học tập tốt hơn...”
Nắm đ.ấ.m của tôi đã siết chặt rồi đấy.
Chỉ số IQ của anh mới không đủ!
Kiếp trước tôi là học bá, được tuyển thẳng vào trường đại học hàng đầu cả nước, đủ loại học bổng, nhận đủ loại giải nhất các cuộc thi học sinh giỏi đến mức mềm cả tay.
Tên Tổng tài ngu ngốc Kiều Tầm!
Nhưng cho dù Kiều Tầm có khuyên nhủ thế nào, hai đứa trẻ vẫn kiên quyết muốn học cùng lớp với tôi, không chịu học vượt cấp.
Kiều Tầm tức đến mức...
Không sao, anh tức thì tôi vui.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng trôi qua như cát trong tay, lặng lẽ không ai hay.
Tôi, Kiều Dịch, Kiều Nhiễm đều đã học cấp 2, và học cùng lớp.
Kiều Dịch trước mặt người ngoài là một cậu bé lạnh lùng, cool ngầu.
Kiều Nhiễm là một cô em gái ngọt ngào, đáng yêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-thanh-con-gai-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-7.html.]
Có lẽ là do sức hút trời sinh của nhân vật chính, hai anh em nhanh chóng thu hút một loạt các bạn nhỏ hâm mộ.
Còn tôi thì lại xui xẻo hơn, thu hút được một tên biến thái!
Anan
Khi Kiều Tầm lại một lần nữa xuất hiện ở văn phòng giáo viên.
Anh ta rất bình tĩnh.
Anh ta, thật, sự, đã, quen, rồi! Cái rắm ấy!
Đôi mắt mệt mỏi và tâm hồn tê dại của Kiều Tầm đang gào thét: Kiều Nguyệt! Mày có thể đừng gây chuyện nữa được không hả!
Kiều Dịch và Kiều Nhiễm nhìn thấy sắc mặt cha mình không ổn, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng bên trong lại dậy sóng ngầm, lập tức chắn trước mặt tôi.
Kiều Nhiễm: “Không phải lỗi của chị Nguyệt!”
Kiều Dịch: “Tên ngốc đó định nhấc váy chị Nguyệt!”
Kiều Tầm nghiến răng nghiến lợi: “Kiều Nguyệt, đây là lý do mày đánh nó đến chấn động não sao?”
Tôi thẳng thắn thừa nhận: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ông lại cho rằng tôi mặc váy là lỗi của tôi sao?”
Nếu cái thằng cha này dám nói ra những lời như “Mày không mặc váy thì nó nhấc váy mày lên kiểu gì?”, “Ai bảo mày mặc váy, đáng đời bị nhấc váy” thì tôi đảm bảo, những ngày tháng sau này, anh ta đừng hòng sống yên ổn!
Điều này chẳng khác gì suy nghĩ “Cô ăn mặc hở hang như hồ ly tinh, chẳng phải là muốn quyến rũ đàn ông” sao?
Tôi biết mình rất xinh đẹp, có váy mới, tôi yêu cái đẹp, muốn thể hiện vẻ đẹp của mình, có gì sai?
Nhưng luôn có những kẻ vì muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân, mà muốn kéo bông hồng xinh đẹp xuống vũng bùn.
Nhưng bọn họ quên mất rằng, hoa hồng cũng có gai.
Sẽ đ.â.m cho bọn họ m.á.u chảy đầm đìa, không c.h.ế.t không thôi.
Hoa hồng sẽ không ngồi im chịu chết, tôi cũng sẽ không để mặc cho người khác tùy tiện xâu xé.
Kiều Tầm cảm thấy nói chuyện với tôi chính là tự đào hố chôn mình, anh ta lười quan tâm đến tôi, quay sang, quen tay hay việc, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa, khiến phụ huynh đối phương cứng họng, giải quyết xong xuôi, anh ta đưa ba chúng tôi về nhà.
Trên đường đi, tôi giả vờ như vô tình hỏi: “Kiều tổng, ông cũng cho rằng là lỗi của tôi sao?”
Kiều Tầm hạ cửa kính xe xuống, nhả ra một làn khói, làn khói xám mờ ảo chao phủ nửa khuôn mặt anh ta, khiến cả người anh ta toát lên vẻ phong trần, tiều tụy.
Nghe tôi nói xong, Kiều Tầm cười lạnh một tiếng: “Không phải lỗi của mày thì là lỗi của ai?!”