Xuyên không thành một cô gái ngốc nghếch mang bụng bầu - Chương 16.2: Trợ giúp
Cập nhật lúc: 2024-07-29 20:14:26
Lượt xem: 50
Chu Minh Dũ xử lý cây ngô đồng đúng cách, sau đó cùng Mạc Như đi ăn cơm.
Thời điểm làm cơm sáng, Mạc Như đem ba con chim sẻ nhặt được từ tối hôm qua cho chị dâu hai thả dưới đáy nồi nướng, sau đó mang đi cho mấy đứa nhỏ chia nhau ăn, còn để lại cho Chu Minh Dũ một cái chân chim sẻ --
Chừng đó không đủ nhét kẽ răng, nhưng dù sao vẫn là thịt, thật thơm!
“Vợ ơi, anh phải nỗ lực hơn nữa, tranh thủ mấy ngày này để em được ăn thịt đàng hoàng.” Chu Minh Dũ dùng khăn mặt lau mồ hôi trên vai, Mạc Như đi đến giúp anh chà phía sau lưng.
“Trong tháng này cũng không có khả năng g.i.ế.c heo, ở trong thành phố cũng không có bán, anh đi đâu mua chứ.” Hơn nữa, bọn họ cũng không có phiếu mua thịt!
Chu Minh Dũ cười nói: “Anh sẽ suy nghĩ biện pháp.”
Trong đầu Mạc Như lập tức nghĩ đến chuột và chim sẻ, lập tức lắc đầu, “Hiện tại em không thèm thịt.” Thật ra cô có chút thèm bánh bao hấp và cơm gạo trắng thơm nức.
Sau khi ăn cơm xong, Chu Minh Dũ đi xử lý mấy cái cây kia, Mạc Như đi trông chừng mấy đứa nhỏ. Vẫn là Nê Đản Nhi chăm em, cô chỉ chú ý mấy vấn đề lau dọn nước tiểu là được. Cúc Hoa chạy chơi dưới đất, không cần người trông, Mạc Như cho bé một nhánh cây nhỏ, để cô bé bắt chước đuổi gà và cưa cây, cô bé chơi vô cùng vui vẻ.
Mạc Như thấy Chu Minh Dũ cưa một ít nhánh cây xuống liền đi qua hỗ trợ, có một số cành không ra gì, nhưng vẫn là gỗ rắn chắc, có thể lưu trữ lại để sau này làm củi đốt lửa, Mạc Như lập tức đặt ở một góc không gian.
Chu Minh Dũ xử lý tất cả các thân cây dựa theo chiều dài cần thiết, còn phải tiến hành xử lý lột vỏ. Lột vỏ cây cũng không phải chuyện dễ dàng gì, anh không phải dân chuyên về nghề mộc cho nên có chút khó giải quyết. Cuối cùng, chỉ có thể sắp xếp lại những khúc không bị bong tróc, chờ phơi khô mấy ngày rồi tính tiếp.
Mạc Như đoán chừng cũng đã hơn mười giờ, thời tiết đã rất nóng, ánh nắng mặt trời như thiêu đốt rọi lên mặt đất, con ve thì kêu đến hao tâm liệt phế. Cô đưa tay lên che nắng rồi nhìn nhìn, diệt trừ bốn hại hoàn toàn có thể bắt ve, vì sao cứ nhất định phải bắt chim sẻ chứ?
Lúc này, một thanh niên trẻ vóc người cao dong dỏng, làn da trắng nõn đi từ phía Đông tới, nhìn Mạc Như liếc mắt một cái, hỏi: “Gia đình mấy người muốn xây nhà à?”
Mạc Như định đáp lại, đột nhiên nhớ tới mình là kẻ ngốc mà, cô làm vẻ mặt không có biểu tình, lạnh nhạt dời tầm mắt đi, làm như không nhìn thấy hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-thanh-mot-co-gai-ngoc-nghech-mang-bung-bau/chuong-16-2-tro-giup.html.]
Chu Minh Dũ nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại nhìn, nghĩ kỹ một chút mới nhận ra người tới chính là Chu Bồi Cơ ở nhà trước mặt, “Mày có việc gì không?”
Chu Bồi Cơ rũ mắt nhìn về phía nhà của mình ở đằng sau, bĩu môi: “Không có việc gì, lại đây nhìn xem thôi.” Bộ dáng kiêu ngạo kia lại không hề giống như là không có việc gì.
Chu Minh Dũ suy nghĩ, đột nhiên hắn chạy tới đây nhưng lại không có gì để nói, có lẽ là sợ mình làm hư mái hiên của nhà bọn họ, “Yên tâm đi, tôi sẽ không động đến dù chỉ một cọng lúa mì.”
Đã nhiều năm hai gia đình không nói chuyện với nhau, hôm nay lại phá lệ giao tiếp, anh cũng có chút đề phòng đâu, tránh cho Chu Bồi Cơ tìm mình gây phiền phức, thời điểm cưa cây anh đã sớm chú ý.
Chu Bồi Cơ nhướng mày, cho dù thấy Chu Minh Dũ làm không tồi nhưng hắn cũng sẽ không làm trái lương tâm mà đi khen, hắn đi qua xem Chu Minh Dũ đang chặt tỉa hai cây hòe kia, tấm tắc hai tiếng, “Mày lột vỏ cây như vậy thì một năm cũng lột không xong.”
Chu Minh Dũ phủi phủi tay, “Ai nói là tôi muốn lột vỏ cây, tôi chỉ cưa nhánh cây thôi.” Anh nhìn Chu Bồi Cơ, liếc mắt một cái, “Mày có cách để lột vỏ cây?”
Chu Bồi Cơ thấy anh hỏi mình, tức khắc ra vẻ đắc ý, “Đương nhiên rồi.” Bước hai bước đi qua, hai tay khoa khoa trên thân cây một lúc, “Mày lấy một cái mũi sắt ngắn ba cạnh, cắm đầu nhọn vào đó…” Hắn vừa nói vưa làm mấy động tắc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Minh Dũ nhìn hắn một cái, tiếp tục cưa cây.
Chu Bồi Cơ nóng nảy, “Mày không tin à?”
Mạc Như nhìn Chu Minh Dũ cười, nhà bọn họ không có loại công cụ này, cái gì mà mũi sắt ngắn ba cạnh, cái gì mà tua vít dài, đều không có!
Chu Bồi Cơ thấy anh không tin, một bên còn có một kẻ ngốc đứng ngây ngô cười như đang nghi ngờ hắn, hắn đứng bật dậy bực bội chạy đi.
Mạc Như ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Hắn bực rồi sao?”
Chu Minh Dũ: “Anh nghĩ là hắn muốn chứng minh.” Anh cũng là người từng trải, nhìn một lần là biết nhược điểm, nhìn lần thứ hai là thấy bệnh.
Quả nhiên, Chu Bồi Cơ đi rồi nhưng rất nhanh đã quay lại, trong tay còn xách theo vài công cụ, có một cái xẻng phẳng, một cây búa và có một cái dùi nhọn dày, Mạc Như cũng không nhận ra là cái gì.