Xuyên Không Tìm Đường Về Nhà - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:53:22
Lượt xem: 113
1
Phó Cảnh Nguyên ném lại hai câu nặng lời rồi bỏ đi không thèm quay đầu.
Tôi nằm trên giường nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc, trong trẻo và rõ ràng: "Nàng bị bệnh có nặng lắm không? Cần ta vào giải thích một tiếng không?"
Phó Cảnh Nguyên lắc đầu.
Tô Ngọc Nghiên bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Nữ nhân giống nàng đã sống quá lâu ở hậu trạch nên trong đầu chỉ quanh quẩn toàn chuyện tranh thủ tình cảm, thậm chí còn liều mạng nhảy hồ. Ta phải làm sao mới có thể để nàng hiểu, mấy năm nay chứng kiến gió tuyết ngoài biên ải, đại mạc mịt mù, lòng ta đã sớm đạm nhạt như cúc, không còn chút hứng thú với chuyện tình cảm nam nữ."
"A Ngọc…"
Giọng Phó Cảnh Nguyên hơi run lên, hình như rất không đành lòng nghe thấy câu cuối cùng này.
Tiểu Lăng luôn ngồi bên cạnh tôi thổi nguội chén thuốc rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nàng dằn mạnh cái chén xuống bàn rồi lao ra ngoài.
"Còn dám tự tin nói mình đạm nhạt như cúc, ai chẳng biết cô chỉ là thứ trà xanh? Đêm qua phòng ở bị dột, ai là người một hai phải gọi Vương gia đến sửa thế? Sao hả, cô không đủ tiền mời thợ mộc hay cô nghĩ Vương gia là cổ thụ thành tinh? Chỉ cần ngài ấy tới là phòng cô sẽ hết dột hả?
"Trông cái bộ dạng suốt ngày ra vẻ thờ ơ mặc kệ thế sự, ta thấy thứ bị dột nước là cô mới đúng!"
"Tiểu Lăng…" Tôi cố gắng bò dậy, "Đừng nói nữa, mau trở về."
Nhưng không còn kịp nữa rồi, Phó Cảnh Nguyên đã cho nàng một cái tát.
Tô Ngọc Nghiên làm bộ ngăn cản hắn: "Cảnh Nguyên, huynh đừng kích động, lúc ta đi hòa thân với địch quốc còn phải chịu nhiều nhục nhã hơn thế này, sao có thể so đo với một hạ nhân như nàng?"
"A Ngọc…"
Ngữ khí Phó Cảnh Nguyên càng khiến người đau lòng. Hắn không nhịn nổi nữa bèn hướng vào phòng tôi hét lên: "Lâu Tiêu! Quản lý hạ nhân của nàng đi, nếu có lần sau coi chừng ta cắt lưỡi!"
2
Một hồi lâu sau, Tiểu Lăng nhìn theo bóng dáng bọn họ “phì” một tiếng, lại quay vào trong phòng.
"Lần sau ngươi đừng xúc động như vậy nữa, nhất là trong lúc ta không có cách nào bảo vệ ngươi." Tôi thều thào nói.
Tiểu Lăng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng tôi biết chắc chắn nàng không nghe lọt.
Từ ngày tôi đến thế giới này, Tiểu Lăng đã luôn đi theo tôi. Tính cách tôi ôn hòa hướng nội, nàng sợ tôi chịu uất ức nên mới dần dần luyện thành tính tình mạnh mẽ như hiện tại.
Trước đây Phó Cảnh Nguyên yêu ai yêu cả đường đi, cho nên cũng thiên vị nàng ra mặt.
Nhưng bây giờ…
Ôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-tim-duong-ve-nha/chuong-1.html.]
Trước khi rời khỏi thế giới này, xem ra tôi phải nhanh chóng tìm mái nhà tốt cho Tiểu Lăng rồi.
Đương trầm ngâm suy nghĩ, trước mặt tôi đột ngột xuất hiện một chén thuốc đen ngòm, chỉ ngửi mùi thôi đã không nhịn được muốn nôn khan.
Ánh mắt Tiểu Lăng cực kỳ đau lòng: "Tiểu thư…"
Từ ngày tôi và Phó Cảnh Nguyên có ngăn cách tình cảm, nàng cũng không buồn xưng tôi là Vương phi nữa.
"Thuốc này người nhất định phải uống, dù trong lòng thương tâm đến đâu cũng không nên giày vò bản thân."
"Không phải ta… ọe…."
3
Ở thế giới này, ngoại trừ Phó Cảnh Nguyên thì cơ bản không ai biết đến chuyện tôi xuyên không.
Tôi không tự nhận mình là người thông minh tuyệt thế. Nếu muốn sống yên bình ở thế giới này thì biện pháp tốt nhất là gây ra càng ít náo động càng tốt.
Tôi không có ý đồ dục tốc bất đạt, lại càng không muốn thử thay đổi lịch sử. Bởi vậy một bên tôi cố gắng sắm vai đại tiểu thư phủ thượng thư ôn hòa lễ nghĩa, một bên liều mạng tìm cách xuyên trở về nhà.
Chỉ tiếc năm năm trôi qua tôi vẫn bị nhốt ở chỗ này, lại còn tới độ tuổi không thể không lập gia đình…
Phó Cảnh Nguyên là lựa chọn tốt nhất vào lúc đó.
Hắn nhìn thấy tôi lần đầu trong một bữa tiệc, từ đó nhất kiến chung tình. Ban đầu tôi không cảm thấy hứng thú gì, còn vì thân phận hoàng tử mà từ chối hắn, nói rằng mình không muốn gả vào hoàng thất để bị cuốn vào trận lục đục tranh đoạt ngôi hoàng đế.
Kết quả Phó Cảnh Nguyên nghe xong lập tức đi xin đất phong để thành gia lập thất, sau đó dứt khoát rời khỏi kinh thành.
Tất cả mọi người đều nói hắn cực kỳ thâm tình với tôi, rồi dần dần tôi cũng bắt đầu chú ý nhiều hơn tới hắn.
Ngày đại hôn, Phó Cảnh Nguyên nắm tay tôi kích động không ngừng run rẩy.
"Có thê tử như Tiêu Tiêu, đời này của ta không uổng."
Đêm đó chúng tôi ôm chặt lấy nhau.
Sợi dây đàn căng chặt trong đầu từ ngày đến thế giới này cũng chậm rãi buông lỏng, tôi tiết lộ cho Phó Cảnh Nguyên bí mật của mình.
Hắn nghe xong phả hơi thở vào cổ tôi, cười không dừng được: "Vậy ta càng phải đối xử với phu nhân thật tốt, lỡ đâu nàng thương tâm bỏ mặc ta ở lại một mình, chẳng phải ta sẽ hối hận xanh cả ruột sao?"
Tôi hung hăng nhéo hắn: "Chàng biết thế là tốt."
Hết thảy mọi việc chỉ như mới hôm qua. Tiếc là ——
Mãi đến hôm nay tôi mới hiểu, Phó Cảnh Nguyên chưa bao giờ tin lời mình. Trước đây hắn xem tôi như châu báu, tôi nói cái gì thì chính là cái đó. Nhưng hiện giờ tâm tư hắn đã đặt hết lên người Tô Ngọc Nghiên, đương nhiên không có tâm tư nghe tôi “kể chuyện” rồi.