Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1276
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:15:54
Lượt xem: 289
Liêu thần y giống như được khai sáng, ngân ngẩn cả người.
Kỹ thuật khâu vết thương của ông chủ yếu chỉ dùng cho ngoại thương, sau đó mới nghiên cứu ra kỹ thuật khâu nội thương nhưng cũng chủ yếu chỉ khâu đường ruột mà thôi, chẳng hạn như khâu một đầu đường ruột. Ông chưa bao giờ nghĩ tới việc... trực tiếp dùng kỹ thuật khâu để nối liền lại, không ngờ kỹ thuật này lại có thể dùng trên người sản phụ.
Nếu m.ổ b.ụ.n.g của sản phụ, đỡ trẻ sơ sinh ra rồi may bụng của sản phụ lại thì có biết bao nhiêu sản phụ sẽ được cứu sống trước quỷ môn quan chứ.
Nhưng bụng không thể so với đường ruột, rất nhiều lớp lang, khâu lại sẽ cực kỳ phức tạp.
Nhưng cũng không sao, ông mới hơn bốn mươi tuổi, vẫn còn có thể tiếp tục nghiên cứu thêm hơn mười năm hai mươi năm nữa, nhất định có thể nghiên cứu ra biện pháp thích hợp....
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy Liêu thầy y trầm ngâm suy nghĩ, Trình Loan Loan cũng không nói thêm gì nữa.
Nàng không phải học sinh y khoa, không hiểu biết về lĩnh vực này lắm, chỉ có thể chỉ điểm một hai để cho Liêu thần y dùng trí tuệ của người cổ đại nghiên cứu hoàn thiện kỹ thuật khâu vết thương của cổ đại. Nếu thật sự một ngày kia có thể sử dụng trên người sản phụ thì coi như là một chuyện tốt.
Vết thương trên đầu Triệu Đại Sơn còn phải tĩnh dưỡng nhiều, nàng cũng không vội vã trở về.
Hai năm trước khi nàng đến Nam Dương thành bán xà bông, Nam Dương của khi đó vừa phồn hoa vừa náo nhiệt, mà nay chỉ một trận lũ lụt đã làm cho tòa thành trì này trở nên tiêu điều xơ xác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1276.html.]
Tuy rằng tiêu điều xơ xác nhưng cũng may không xảy ra loạn lạc trên diện rộng, nạn dân đều ở ngoài thành, mỗi ngày nhận hai bữa cháo loãng miễn phí, còn có thể được khám bệnh miễn phí....
“Lần lũ lụt này, năm thị trấn và bảy mươi tám thôn xóm ở Nam Dương bị ảnh hưởng, trong đó có bốn thôn bị ảnh hưởng nặng nề nhất, bốn mươi thôn bị ảnh hưởng vừa phải và hai mươi bốn thôn bị ảnh hưởng nhẹ.” Lữ đại nhân nói ra tình hình số liệu đã thống kê được trước mắt cho Trình Loan Loan biết: “Số lượng dân chúng tử vong ước chừng khoảng năm nghìn người, nạn dân ngoài Nam Dương thành tổng cộng có hơn hai vạn sáu nghìn người.”
Trên thực tế nạn dân còn lâu mới ngừng ở con số hơn hai vạn người, có có hơn một nghìn người đến các thành trì khác nhưng phần lớn đều ở Nam Dương thành là được.
Hơn nữa bây giờ Nam Dương thành không thiếu lương thực và dược liệu nên những nạn dân đó đều rất ổn định, không tán loạn khắp nơi.
Trình Loan Loan dò hỏi: “Nước lũ cũng sắp rút hết rồi, tiếp theo Lữ đại nhân định sắp xếp cho các nạn dân như thế nào?”
Lữ đại nhân mở miệng trả lời: “Triệu đình sẽ cấp ba vạn lượng bạc trắng để trợ giúp nạn dân tu sửa nhà cửa vườn tược, còn có ước chừng hai mươi vạn cân lương thực đang trên đường vận chuyển về Nam Dương, chỉ cần triều đình không vứt bỏ những nạn dân đó thì sẽ không xảy ra loạn lạc.”
Bởi vì hai năm liên tục bội thu nên Đại Vũ quốc cũng không thiếu lương thực. Nói cấp liền cấp hai mươi vạn cân lương thực, hơn nữa trước đó còn có hai mươi vạn cân do nhi tử của Tuệ Cung nhân mang đến, tổng cộng là bốn mươi vạn cân. Nhiều lương thực như vậy, hơn nữa còn có ba vạn lượng bạc trắng cũng đủ để ổn định cục diện và cũng đủ để Nam Dương thành vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
“Vậy chúng ta thử tính toán một chút xem.” Trình Loan Loan lấy giấy bút ra: “Có hơn hai vạn nạn dân, một ngày tiêu hao ít nhất một vạn cân lương thực, nói cách khác, bốn mươi vạn cân lương thực chỉ đủ số lượng cho bốn mươi ngày. Mà cho dù dùng toàn bộ ba vạn lượng bạc trắng để cho nạn dân tu sửa nhà cửa vườn tược vẫn có khả năng không đủ.... Đợi bốn mươi ngày sau lương thực khô kiệt, hơn nữa lương thực trên đồng ruộng vẫn chưa đến lúc thu hoạch thì những nạn dân này phải làm sao?”
“Đợi sau khi thân thể bọn họ bình phục thì có thể tìm công việc ở bến thuyền để làm....” Lữ đại nhân không xác định: “Tuệ Cung nhân có ý kiến gì hay không?”
Trước đây sau mỗi lần xảy ra thiên tai, triều đình chỉ biết cung cấp lương thực đủ dùng khoảng nửa tháng để trợ giúp vượt qua nguy cơ, nửa tháng sau, những nạn dân đó ra sao thì ra, triều đình cũng không tiếp tục xuất thêm bạc và lương thực nữa.... Người có bản lĩnh có thể lập tức tìm được công việc kiếm sống, người không có bản lĩnh liền lưu lạc thành lưu dân.... Tuy rằng số ít lưu dân đó không thể tạo ra được mối họa quá lớn gì nhưng cũng vẫn là tai họa ngầm.
Ánh mắt của Lữ đại nhân sáng quắc nhìn chằm chằm Trình Loan Loan.