Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 150-151
Cập nhật lúc: 2024-10-02 06:19:02
Lượt xem: 882
Từ chưởng quỹ vội vàng từ trong tay áo móc ra hai mươi tiền đồng đưa qua: "Đây là tiền đặt cọc, vậy việc này cứ quyết định như thế nhé."
Trình Loan Loan nhìn Từ chưởng quỹ thêm vài cái, sớm giao tiền đặt cọc là một loại khế ước tinh thần, cũng bày tỏ vị Từ chưởng quỹ này tín nhiệm nàng, người có khế ước tinh thần rất thích hợp triển khai hợp tác lâu dài.
Sau khi tạm biệt Từ chưởng quỹ, Trình Loan Loan cùng Triệu Tam Ngưu trở lại thôn Đại Hà.
Vừa tới nhà, một con ch.ó con màu đen liền nhào tới, ôm ống quần Trình Loan Loan không ngừng làm nũng.
Triệu Tứ Đản bạch bạch bạch chạy tới: "Nương, đây là chó con Vương thẩm đưa tới, con đã đặt tên cho nó, tên Tiểu Hắc, được không?"
Triệu Tam Ngưu lắc đầu: "Tiểu Hắc nghe quá yếu, gọi Đại Hắc đi."
Triệu Tứ Đản cau mày nói: "Ừm, vậy thì nghe tam ca, về sau liền gọi mi là Đại Hắc nha."
Trình Loan Loan: ". . ."
Động vật nhỏ trong nhà đều là dùng màu sắc mà đặt tên, Đại Hoàng Nhị Hoàng, Đại Hồng, Đại Hắc.
Nàng xoay người ôm con ch.ó con lên, con ch.ó này hẳn tầm một tháng nhưng rất gầy, sờ trên người đều là xương cốt, ngẫm lại cũng đúng, mùa màng thất thu như vậy, người còn không có ăn, nào có năng lực nuôi sống một con súc sinh.
Nhưng mà đã đến nhà bọn họ rồi, vậy sau này chính là một thành viên trong gia đình, bọn họ ăn cái gì, Đại Hắc sẽ ăn cái đó.
Trình Loan Loan để Triệu Tứ Đản vào trong nhà cầm hai quả trứng gà ra, nàng cầm trứng gà đến trong nhà Vương thẩm sát vách, Vương thẩm đang làm đồ ăn trưa, trong nồi bắt một nồi nước, bỏ nước và bột mì đen vào, lại quấy rau dại, nước rất nhiều, rau dại cũng nhiều, cháo gần như nhìn không thấy, hơn nữa cũng không bỏ muối.
Vương Vĩnh Thành chủ một nhà đi theo Huyện lệnh, trong nhà chỉ còn một người lớn và bốn hài tử.
Đại Mạch, Tiểu Mạch, Nê Thu, và một muội muội nhỏ tuổi nhất, Tiểu Nha.
Trên mặt đất có một con ch.ó con màu vàng đất chạy tới chạy lui, cũng rất gầy, vừa nhìn là biết thiếu dinh dưỡng.
"Nương Đại Sơn, sao ngươi tới đây?"
Vương thẩm ngừng công việc trong tay đi ra.
Trình Loan Loan đưa hai quả trứng gà qua: "Ta cũng không biết một con ch.ó con mấy đồng, cho hai quả trứng gà được không?"
"Chó con không đáng tiền." Vương thẩm vội vàng chối từ, "Con chó đó trên người không có thịt, nhìn cũng không sống nổi mấy ngày, lúc ta về nhà ngoại, mọi người trong thôn đang chuẩn bị ném con ch.ó lên trên núi để nuôi sói, hai con ch.ó chính là lấy không, sao có thể lấy trứng gà của nhà ngươi. Nhà ta chuẩn bị ăn cơm, ngươi mau đi về đi, đi đi đi!"
Vương thẩm trực tiếp đẩy Trình Loan Loan ra cửa sân.
Trình Loan Loan nhìn hai quả trứng gà không đưa được trong tay, bất đắc dĩ thở dài.
Tục ngữ nói người nghèo chí ngắn, Vương thẩm mặc dù nghèo nhưng xưa nay không tham người khác một miếng ăn, dạng người có cốt khí như này đáng để nàng kính nể.
Nàng vừa đi.
Vương thẩm liền nhìn bốn hài tử trong nhà nói: "Con chó này sinh ra một ngụm sữa cũng chưa uống qua, mọi người nói nuôi chó hẳn là sống không được mấy ngày, nếu ta lấy trứng gà của nàng thì chờ con ch.ó c.h.ế.t rồi, nàng ắt sẽ tìm ta đòi bồi thường, một ả phụ nhân đanh đá như nàng ta, ta không thể trêu vào được."
Nương Đại Sơn không sợ mẹ chồng mình thì thôi đi, thậm chí ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng không sợ.
Bốn hài tử cùng nhau gật đầu.
Ngô Tuệ Nương đã làm xong cơm trưa, lúc nấu cơm đựng một chút xíu nước cháo ra cho con ch.ó con ăn.
Chó con đại khái chưa ăn được bao nhiêu thứ, uống cạn sạch một bát cháo, quấn lấy Ngô Tuệ Nương đòi ăn nữa.
Ngô Tuệ Nương ôn nhu nói: "Mi còn quá nhỏ, một bữa chỉ có thể ăn bấy nhiêu thôi, ban đêm sẽ cho ngươi ăn thêm."
Chó con ủy khuất kêu ô ô hai tiếng, đành phải nằm úp sấp dưới bóng cây trong sân mà ngủ.
Trình Loan Loan cảm giác được tinh thần của con ch.ó này không tốt lắm, sợ là thật như Vương thẩm nói, sống không được mấy ngày.
Nàng thừa dịp mấy người trong nhà không chú ý, cho con ch.ó ăn chút thuốc kháng sinh dành cho chó, còn lén mua chút sữa bột cho chó, thuốc pha trộn vào trong sữa bột.
Sữa bột có thêm thuốc đem cho chó ăn xong, một lát sau tinh thần của con ch.ó liền tăng lên gấp trăm lần, vừa nãy còn một mực quấn lấy Ngô Tuệ Nương, lúc này lại trực tiếp nhận Trình Loan Loan làm mẹ, một mực ôm đùi nàng không muốn buông ra.
Chương 151:
Buổi trưa, mặt trời nóng hừng hực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-150-151.html.]
Cũng coi như là thời điểm thoải mái trong một ngày.
Mới vừa ăn no nê, có thể nằm nghỉ ngơi một lát, người trong nhà tùy ý nói chuyện phiếm, vô cùng nhàn nhã tự tại.
Triệu Đại Sơn không phải là một người có thể ăn không ngồi rồi, hắn chuẩn bị xây một cái chuồng vịt và chuồng gà, còn Triệu Tam Ngưu đi bổ củi, Triệu Tứ Đản mang về rất nhiều cỏ khô, ngoại trừ chuồng gà chuồng vịt, bây giờ còn muốn làm thêm một cái ổ chó.
Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản đều tới hỗ trợ, ba huynh đệ vội vội vàng vàng làm việc.
Buổi trưa qua đi, Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài tới chà thạch băng, có Ngô Tuệ Nương đứng bên cạnh giám sát, Trình Loan Loan tính toán đi lên núi một phen.
Lúc trước chưa thấy sự đời, cứ ngỡ rằng một trăm lượng là một khoản tiền cực lớn, hiện giờ đi một vài lần tới trấn Hà Khẩu, nàng mới biết ở thời đại này sự chênh lệch giữa giàu và nghèo là rất lớn.
Người nghèo chi tiêu một năm chỉ khoảng hai lượng bạc.
Mà một kiện y phục của người giàu có sẽ không ít hơn hai lượng.
Nàng và bốn hài tử không có khả năng phải sống ở nơi này cả đời, nàng muốn cho bọn nhỏ khám phá thế giới bên ngoài.
Cầm chắc tiền trong tay sẽ cảm thấy tự tin hơn.
Trình Loan Loan đeo giỏ trên lưng, vừa mới bước đi vài bước đã thấy Đại Hắc đuổi theo phía sau.
Đại Hắc tuy không có bao nhiêu thịt, nhưng bộ lông trên người vừa mượt vừa dài, thoạt nhìn giống như một quả cầu tròn vo, lăn lại đụng vào nàng, cắn ống quần làm nũng.
Đại Hắc kêu lên ô ô, khiến con ch.ó nhỏ ở nhà Vương thẩm bên cạnh cũng chạy lại.
Chẳng qua chỉ mới chăm sóc có nửa ngày đã thấy hai con ch.ó nhỏ này có sự chênh lệch rõ ràng, chó nhỏ nhà bọn họ tinh thần rất tốt, nhưng con ch.ó nhà Vương gia rõ ràng đã bị bệnh.
Con chó này còn quá nhỏ, đột nhiên bị thay đổi nơi sống thì sinh bệnh cũng là chuyện bình thường.
Trình Loan Loan nhìn đông nhìn tây, thấy không ai chú ý bên này liền nhanh chóng vào thương thành mua một viên thuốc nhét vào miệng con ch.ó nhỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Viên thuốc này cứ coi như là trả tiền mua chó đi.
Thuốc đắng chát, mùi vị không ngon, con ch.ó nhỏ chống đối muốn nhổ thuốc ra.
Trình Loan Loan vội vàng bóp miệng chó con lại.
Sau khi Vượng Tài uống thuốc xong, nàng mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, con ch.ó này có lẽ tạm thời sẽ không bị bệnh mà chết.
Nàng tiếp tục lên núi.
Trong kênh mương uốn lượn là dòng nước suối trong vắt, theo hướng kênh mương đi lên có thể gặp được rất nhiều phụ nhân.
Ruộng đồng đã có nước, người trong thôn bây giờ cũng không tiết kiệm như trước nữa, dù sao nửa tháng sau cũng đến mùa thu hoạch rồi. Tuy rằng thu hoạch năm nay không bằng năm trước, nhưng nếu thu hoạch được lương thực thì đó chính là lương thực nhà mình, có thể mang gạo lên trấn trên để đổi thành gạo kê mì đen, nghe nói giá lương thực tăng cao, mặc dù bọn họ thu hoạch không nhiều lắm nhưng dùng để đổi lấy gạo kê thì chắc cũng như năm vừa rồi.
Tất cả mọi người đều mong chờ mùa thu hoạch.
Trên mặt mỗi người đều mang theo một tia hy vọng.
Tâm tình của Trình Loan Loan cũng rất tốt.
Con chó nhỏ đi theo phía sau nàng, chó con chỉ mới đi được vài trăm thước đã dừng lại, ngậm lấy ống quần của nàng làm nũng.
Trình Loan Loan đành phải cúi xuống ôm chó con vào ngực.
Đi đến chỗ cuối cùng của kênh mương, đứng ở trên tảng đá có thể nhìn thấy thôn dân của thôn Quế Hoa đang đào mương ở giữa sườn núi.
Dựa vào tốc độ này, chiều nay có lẽ sẽ đào thông kênh mương.
Cũng không biết tình huống bên chỗ Nhị Cẩu như thế nào.
Trình Loan Loan tiếp tục đi sâu vào trong núi, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng đi tới bên này.
[Ting! Phát hiện phục linh thiên nhiên hoang dại]
Phục linh.
Đây là một loại dược liệu thông thường.
Phục linh không có hạt giống hay rễ cây, không dễ tìm thấy trong tự nhiên, nhưng mà nếu thương thành đã chỉ điểm thì đối với nàng cũng không phải việc gì khó.
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua màn hình mờ ảo, hình ảnh hiện lên là một khu đất trống.