Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 523
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:12:07
Lượt xem: 563
Nhà cũ Triệu gia đang náo nhiệt.
Mọi người vây quanh bàn ăn trưa.
Nhà cũ Triệu gia có vài người kiếm được tiền, một tháng qua thu nhập không ít, bởi vậy mức sống cũng tăng lên một chút, ăn cơm gạo kê khô, trên bàn mặc dù không có thịt, nhưng cũng có phần đa dạng, một đĩa dưa muối, một đĩa rau xanh xào, còn có một đĩa huyết heo hầm đậu hủ, điều kiện thế này ở thôn Đại Hà cũng có thể nằm ở hàng mười.
Tôn thị bưng bát cơm nói: "Đại tẩu không phải đã trở về rồi sao, bên kia rất náo nhiệt, bằng không chúng ta cũng đi xem một chút đi?"
"Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang tính toán cái gì." Triệu lão thái thái tức giận nói, "Biết đại tẩu ngươi hôm nay trở về, bên kia sẽ chuẩn bị các món ăn ngon cho nên muốn đi qua tìm chút thịt ăn có phải hay không?"
“Nương, lời này của người có phần bôi nhọ con rồi, con chính là vài ngày không gặp đại tẩu nên có hơi nhớ đại tẩu.” Tôn thị cười làm lành, "Không đi thì không đi, ăn cơm ăn cơm.”
Lúc sắp ăn cơm xong, Trình Loan Loan đã dẫn A Phúc tới cửa.
Sau lưng A Phúc còn đeo một cái gùi lớn, trong gùi đều là đồ mang về cho mọi người bên nhà cũ Triệu gia.
Đông Hoa buông đũa xuống vội vàng vọt tới: "Đại bá nương, có phải mang theo đồ ăn ngon hay không, con ngửi thấy mùi thơm.”
Mũi nàng rất thính, chỉ cần là đồ ăn ngon, nàng đều có thể ngửi thấy.
“Triệu Đông Hoa, ngươi lại đây cho ta!" Triệu lão thái lạnh lùng nói, "Một bộ đức hạnh giống hệt nương ngươi, lớn lên có một cái miệng tham ăn, tật xấu này nếu không sửa lại cho tốt, sau này sẽ xảy ra đại sự!”
Tôn thị kéo tiểu khuê nữ qua, nhéo lỗ tai Đông Hoa mắng: "Còn dám đưa tay muốn ăn, xem ta đánh c.h.ế.t con không!”
“Được rồi, đừng đánh hài tử.” Trình Loan Loan nói, “Hài tử còn nhỏ, cần kiên nhẫn từ từ dạy, đánh hài tử chỉ khiến nó càng ngày càng phản nghịch.”
Tôn thị gật đầu: "Đại tẩu nói rất đúng, sau này ta nhất định nhẫn nại dạy dỗ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-523.html.]
Trình Loan Loan lấy mấy túi điểm tâm trong giỏ ra: "Đây là đặc sản của thành Nam Dương, bọn trẻ mỗi người một gói, qua đây lấy đi.”
Triệu Nhị Vượng, Thu Hoa và Đông Hoa, đều tới nhận điểm tâm, cùng lên tiếng nói: "Cảm ơn đại bá nương!"
Tôn thị nhìn thoáng qua điểm tâm kia, thoạt nhìn đóng gói cũng rất tinh xảo, đây chính là điểm tâm chỉ có ở Nam Dương thành mới có, chắc chắn ăn rất ngon, tuy nhiên đoạt thức ăn từ trong miệng hài tử, làm ra chuyện này có hơi mất mặt, nàng ta không trông cậy vào Đông Hoa được, hy vọng Xuân Hoa có thể lưu lại mấy túi điểm tâm trở về cho nàng ta nếm thử vị tươi ngon… Nàng ta không khỏi l.i.ế.m liếm môi.
Trình Loan Loan lấy từ trong giỏ ra một cái đai trán: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió lớn thổi đau đầu, sau này nương ra ngoài hãy đeo cái này.”
Triệu lão thái thái có phần kinh ngạc, tức phụ lão đại lại còn mua đồ cho bà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trời ạ, còn là một cái đai trán màu xanh đen, bên ngoài là vải bông mịn, bên trong lại có lông tơ, thứ này chắc chắn không hề rẻ...
Bà sống nhiều năm cho tới bây giờ chưa từng dùng qua thứ gì tốt như vậy.
"Cái này, cái này chắc chắn là rất đắt." Triệu lão thái thái không dám nhận, "Một cái đai trán cũng có thể mua được biết bao nhiêu cân gạo, đây không phải là lãng phí tiền sao?"
Triệu lão đầu tử hừ một tiếng: "Tức phụ lão đại đã mua cho bà rồi, chẳng lẽ lại đi Nam Dương thành trả hàng, mau nhận lấy đi.”
Trong lòng lão nhân gia ông có phần chua xót, không phải là muốn đồ vật gì, mà là lão thê tử của ông có, nhưng ông lại không có thì có vẻ ông rất không được tức phụ lão đại coi trọng...
Triệu lão thái thái nhận lấy cái đai trán, cầm trong tay sờ sờ, lại còn thêu hoa văn chìm, thoạt nhìn đặc biệt tinh xảo, bà nào nỡ dùng...
“Cha, đây là tẩu thuốc con mua cho cha.” Trình Loan Loan đưa một tẩu thuốc mới tinh xảo qua, “Tuy dùng tẩu cũ thì tốt hơn, nhưng cái này của cha hỏng rồi, lại còn rỉ khói, nên đổi cái khác tốt hơn một chút.”
Cảm giác chua xót trong lòng Triệu lão đầu tử nhất thời bị quét sạch: "Cái này, cái này sao không biết xấu hổ mà…”
Tuy nói như vậy, hai tay đã không tự chủ được mà nhận lấy tẩu thuốc, yêu thích không buông tay được vân vê vuốt qua vuốt lại.
Lão nhân gia nóng lòng nghiền một ít thuốc lá, đang muốn bỏ vào, Trình Loan Loan nhanh chóng lấy từ trong gùi ra một bao t.h.u.ố.c lá mới: "Đây là cố ý mua ở Nam Dương, cũng không biết có được hay không, lão nhân gia ngài thử xem.”