Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 775
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:51:18
Lượt xem: 425
Khi xe ngựa về tới thôn Đại Hà thì trời đã tối sầm.
Ánh hoàng hôn màu cam đã dần dần mất đi, trăng sao cũng đã lập lòe phía chân trời, hoàng hôn hạ xuống cũng kéo theo các nông dân bận rộn đi về.
Nhìn thấy Trình Loan Loan trở về thì các thôn đều lên tiếng chào hỏi, thuận miệng kể vài câu chuyện nhà.
Trong nhà bữa tối đã làm xong, hiện tại người nấu cơm là Ngụy Hồng Anh, có Ngô Tuệ Nương chỉ điểm, lại thêm trong nhà nguyên liệu nấu ăn cũng không thiếu, gia vị lại càng không thiếu nên hương vị món ăn làm ra kỳ thật rất ngon..
Trình Viên Viên vừa xuống xe thì Triệu Đại Sơn đã lập tức nhận ra, vội chạy đến đón tiếp: “Đại di!”
Triệu Tam Ngưu cũng tiến lên chào hỏi: “Sao đại di lại tới đây?”
Trước kia mỗi năm đến thời điểm ăn tết thì bọn họ đều sẽ đến Trình gia, Trình Viên Viên cũng sẽ đến, mỗi năm đều gặp mặt nên đương nhiên sẽ nhận ra được, nhưng lại không nhận ra được đám hài tử của Lưu gia.
“Đại Nha, Nhị Nha, Tam Mao, lại đây, ta giới thiệu cho các con một chút.” Trình Loan Loan cười nói: “Đây là đại biểu ca của các con, nhị biểu ca phải trễ chút nữa mới trở lại, đây là tam biểu ca. Đại Nha mười bốn tuổi, Nhị Nha mười ba tuổi, việc gọi tỷ tỷ hay ca ca các con tự bàn luận với nhau đi, bàn xong rồi thì rửa tay ăn cơm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Một bàn đồ ăn đã được dọn sẵn, bởi vì không biết có khách đến nên chỉ làm một ít cơm nhà.
Măng xào thịt, tóp mỡ xào rau dại, bánh trứng dương xỉ, canh nấm với trứng, một đĩa lòng đỏ trứng muối đã được cắt sẵn, món chính cũng không phải cơm mà là mỗi người được một bát mì, mì múc đầy một bát lớn, có thịt bằm ở bên dưới.
Hiện giờ mấy người Ngu gia cùng Hạ Tiêu đều ăn cơm ở nhà cũ của Triệu gia, Trình Chiêu cùng chủ tớ Thẩm Chính cũng đã quay về nhà, số lượng người giảm mạnh nên các món ăn trong nhà cũng nấu ít một chút, nhưng mâm cơm cũng vô cùng phong phú, mỗi món đều được dọn ra một ít, ba tỷ đệ Ngụy gia cũng ở chỗ này dùng cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-775.html.]
Cả gia đình ngồi xuống quây quần với nhau.
Trình Viên Viên có chút không dám động đũa, giữa trưa ở Trình gia ăn tiệc, tuy nói là tiệc nhưng món ăn đều rất bình thường.
Nhưng ở chỗ này của Loan Loan, một buổi tối bình thường mà đã phong phú đến như vậy, còn tốt hơn so với Lưu gia lúc ăn tết.
“Đại tỷ, ăn đi.” Trình Loan Loan gắp một khối to thịt bỏ vào chén của Trình Viên Viên: “Ăn xong thì muội sẽ sắp xếp công việc, ăn no mới có sức lực làm việc chứ đúng không?”
Trình Viên Viên cầm đũa, bỏ một khối thịt có nạc có mỡ đan xen vào miệng, mùi dầu ăn cùng với hương vị của thịt tràn trong khoang miệng, hốc mắt nàng ấy lập tức ửng đỏ.
Từ nhỏ đến lớn, cái gì nàng ấy cũng sẽ nhường cho muội muội, có thứ tốt cũng đều để lại nhà mẹ đẻ cho muội muội, nàng ấy chưa bao giờ mong cầu sẽ được báo đáp.
Khối thịt này vào trong miệng làm nàng ấy ý thức được muội muội cũng không phải là một người vô tâm, không tim không phổi, thì ra nàng ấy đối tốt với muội muội, muội muội đều ghi tạc trong lòng, hiện giờ muội muội thành Tuệ Nhũ nhân, có bản lĩnh rồi thì cũng không quên người làm tỷ tỷ như nàng ấy…Có một người muội muội như vậy thì đó là phúc của nàng ấy.
“Nương, sao nương lại khóc?”
Tam Mao buông đũa, vội vàng lau nước mắt cho Trình Viên Viên.
“Nương đây là đang vui mừng.” Trình Viên Viên vội vàng nuốt nước mắt: “Nhanh ăn đi.”
Ba hài tử Lưu gia không dám gắp đồ ăn, chỉ cúi đầu ăn bát mì trước mặt mình, đây là mì sợi dùng bột mì trắng để làm thành, mang theo hương vị đặc trưng của bột mì, trong nước canh còn có bỏ thêm thịt bằm, ăn vào một đũa là đã cảm nhận được mùi hương của mì và thịt trong từng kẽ răng, ba hài tử cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
“Đến nhà của nhị di rồi thì cũng đừng khách sáo, đây cũng là lần đầu tiên các con đến nhà nhị di ăn cơm, phải ăn cho thật no nha.” Trình Loan Loan gắp thức ăn cho ba hài tử: “Hương vị của hột vịt muối này không tồi, nếm thử xem, măng xào thịt cũng ăn rất ngon, ăn no rồi lại thoải mái uống một chén canh, cứ ăn từ từ, đừng nghẹn, trong nồi vẫn còn mì sợi.”
Lưu Đại Nha được yêu thương mà kinh sợ: “Cảm ơn nhị di, thật sự không cần đâu ạ.”