Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 933
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:06:17
Lượt xem: 382
Món nợ không thể trả hết được 1
Dưới đòn tấn công của viên đạn bọc đường của Trình Loan Loan, một đám hài tử rất nhanh đã bị thu hút.
Năm sáu tuổi, không sợ chó không sợ rắn, càng không sợ có sâu mềm nhũn, thậm chí mấy đứa nhỏ còn bắt con sâu trong thùng ra, cầm ở trong lòng bàn tay chơi đùa.
Trình Loan Loan vội vàng trốn xa một chút, nàng ho khan rồi nói: "Các cháu đi tìm sâu trong ruộng bông, nhẹ nhàng bóc cánh hoa lấy con sâu nhỏ ra nhưng không thể làm tổn thương bông hoa, ai vụng về thì sau này sẽ không có đường ăn. Mỗi người trở về lấy một cái thùng nhỏ, cho một chút nước vào, bắt được sâu xong thì ném vào trong, khi nào thấy được khá nhiều thì đến trong sân tính tiền, mười con sâu có thể đổi một văn tiền."
Đôi mắt của những đứa nhỏ sáng lên.
Mười con sâu có một văn tiền, vậy nếu bọn họ tìm được rất nhiều rất nhiều sâu, thì đó không phải là có rất nhiều rất nhiều tiền, cha nương nhất định sẽ khen bọn họ.
Còn không đợi Trình Loan Loan tiếp tục dặn dò, bọn nhỏ đã cất bước chạy đi.
Nàng bất đắc dĩ bật cười: "Tiểu Hải, cháu đi ra ruộng xem một chút, tránh cho những hài tử này không hiểu chuyện làm tổn thương cây giống bông."
Ngụy Tiểu Hải vừa định gật đầu.
Trình Giáp đã mở miệng nói: "An Nhân, chút chuyện nhỏ này giao cho chúng ta đi."
Hắn tuần tra ở phụ cận thôn, cũng không phát hiện người khả nghi nào, càng không phát hiện có bất kỳ nguy hiểm nào, mấy ngày nay bốn người bọn họ thật sự là không có việc gì để làm, đều muốn làm một ít chuyện trong khả năng của mình, mấy ngày nay việc bổ củi đều bị bọn họ phụ trách.
Trình Loan Loan tự nhiên không từ chối, để cho bốn người bọn họ đi làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-933.html.]
Ngô bà tử tiến lên một bước và nói: "An Nhân, khi những hài tử này mang sâu về, hãy để cho lão nô đến kiểm tra số lượng và phát tiền công đi."
Lục Liễu cũng nói theo: "Sau khi kiểm kê sâu xong, nô tỳ sẽ mang đến sân sau cho gà vịt ăn."
Mấy người còn lại tự sắp xếp công việc cho bản thân.
Trình Loan Loan rất hài lòng gật đầu, bởi vì những người này đến từ kinh thành, cho nên nàng tạm thời không sắp xếp công việc nặng nhọc ở nông thôn cho bọn họ, chờ sau khi thích ứng rồi tính tiếp.
Lại không nghĩ tới, tất cả mọi người đều rất chủ động, không biết làm công việc nặng nhọc thì học cách làm, tranh thủ làm, sân nhà mỗi ngày đều sạch sẽ.
Mã bà tử từ trong phòng đi ra, cung kính nói: "An Nhân, canh ngân nhĩ trên bếp đã xong rồi, bây giờ ngài uống một chén đi?"
Hạ nhân trong sân đều hâm mộ nhìn Mã bà tử, tất cả mọi người đều có tài nghệ riêng, nhưng sau khi tới thôn Đại Hà, chỉ có Mã bà tử mới có thể thi triển năng lực của mình mỗi ngày, còn bọn họ thì hoàn toàn không biết làm gì.
Tề bà tử phụ trách quản lý sân cũng rất đau đầu, bởi vì người trong sân này đều rất tự giác, không cần bà sắp xếp công việc, vì thế bà chỉ có thể tiếp nhận chuyện quản lý gia súc, gà vịt, ngỗng, thỏ, dê heo trâu, gia súc rất nhiều, bà cũng có việc để bận rộn.
Ngô bà tử và Lục Liễu cũng muốn hói đầu, sau khi kiểm kê đồ đạc trong khố phòng xong, các nàng sẽ không có việc gì làm, mỗi ngày cũng không thể không làm gì, vì thế tự giác mỗi ngày quét dọn vệ sinh, buổi sáng một lần, buổi trưa một lần, buổi tối lại làm một lần nữa.
Dương bà tử càng buồn bực hơn, bà am hiểu y thuật, nhưng trong nhà này không có bất kỳ người nào sinh bệnh, anh hùng không đất dụng võ, chỉ có thể giúp Mã bà tử cùng nhau hầm canh nấu cơm.
Yên Hồng và Ngưng Lam là người người kề cận, hiện giờ mỗi ngày đi theo Trình Loan Loan chạy ra đồng ruộng, mấy ngày nay, đã quen biết không ít cây trồng...
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nói công việc trong thôn vất vả hơn một chút so với trong thành, nhưng các nàng hình như sống thoải mái hơn.
Không cần tùy thời phỏng đoán ánh mắt này của chủ nhân là có ý gì, không cần cân nhắc những lời này của chủ nhân có đang tức giận hay không, không cần nhìn chằm chằm mỗi một ánh mắt động tác của chủ nhân... Trước kia một ngày rõ ràng không có chuyện gì, lại cả người mệt mỏi không chịu nổi.