Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 970
Cập nhật lúc: 2024-10-07 22:39:47
Lượt xem: 380
Thương nhân mua bông 2
Mua cũng đã mua, tiền bạc hai bên đã thỏa thuận thanh toán xong, lúc này trả bông về không phải là đang muốn khiến cho người trong thôn không được thoải mái hay sao.
Nhưng mà nàng cũng không cần so đo với một thương nhân, thương nhân nào cũng sẽ trục lợi, đứng trước lợi ích thì sẽ không thèm quan tâm tới những chuyện khác.
Nàng nhàn nhạt nói: “Hồ chưởng quỹ lo quá rồi, chuyện này ngươi tự mình xử lý là được.”
“Đa tạ Tuệ An nhân!”
Hồ chưởng quỹ liên tục nói lời cảm tạ.
Sắc mặt của Trình Loan Loan cũng cực kỳ lạnh nhạt, quay người đi vào nhà.
Lúc nàng vừa khuất cửa nhà thì Hồ chưởng quỹ đã ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra ý cười.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn nhanh chóng rời khỏi tòa nhà to lớn này, đi đến một con đường nhỏ, một phụ nhân nâng bụng đi theo qua, thấp giọng nói: “Ta đã nói rồi, Tuệ An nhân là người ôn hòa, tính tình rất tốt, sẽ không so đo với một thương nhân như ngươi, ngươi cứ lo trước lo sau như vậ lại khiến ta nghi ngờ mình đã tìm lầm người.”
“Ta chỉ là một thương nhân làm sao dám đối đầu với người của quan phủ, đương nhiên phải đi nghe ngóng chút chuyện phong phanh, bây giờ thì tốt rồi, về sau sẽ không còn nỗi lo nào nữa.” Hồ chưởng quỹ sờ sờ cằm: “Chỉ là ngươi ra giá quá cao, chia ba bảy, ngươi chỉ có việc đưa bản thiết kế cho ta mà đòi ba phần lợi nhuận thì ta không cho được.”
Tôn Thủy Cần biến sắc: “Ta không ngừng cung cấp bản vẽ, lại còn cung cấp tin tức cho ngươi, bằng không thì mấy vạn cân bông ở thôn Đại Hà làm sao vào tay ngươi?”
“Ngươi cũng biết hiện tại bông đều ở trong tay ta, ta thay đổi chủ ý đá ngươi đi cũng không phải không được.” Hồ chưởng quỹ cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà con người ta trọng chữ tín, nếu đã nói là hợp tác thì chắc chắn sẽ hợp tác, bất quá lợi nhuận sẽ chia chín một.”
“Hồ chưởng quỹ, ngươi như vậy là không được.” Tôn Thủy Cần cười lạnh: “Ta có thể chủ động tìm ngươi hợp tác thì cũng có thể chủ động ngưng hợp tác.”
Nàng ta xoay người muốn rời đi, đi được một bước thì quay đầu lại nói, “Nếu là không bản vẽ y phục mà ta thiết kế thì Hồ chưởng quỹ chỉ có thể đem số bông đó đi làm chăn và vải dệt rồi bán ra, chi phí năm mươi văn một cân mà chỉ làm ra được hai loại này thì lời không được bao nhiêu đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-970.html.]
Sắc mặt của Hồ chưởng quỹ sạm đen.
Chỉ là một thôn phụ mà cũng dám bắt chẹt hắn.
Bất quá hắn cũng biết lời của thôn phụ này là thật, quy trình làm chăn và vải dệt rất đơn giản, căn bản là bán không được giá cao.
Chỉ có làm thành y phục, y phục độc nhất vô nhị thì mới có thể tăng giá, mới có thể kiếm bạc đầy bồn.
“Nhiều nhất là hai tám.”
Hồ chưởng quỹ vươn hai ngón tay.
Tôn Thủy Cần cũng không dám nháo quá căng, hai phần lợi nhuận cũng đủ nhiều, nàng ta làm bộ do dự, sau một lúc mới gật đầu: “Cứ như vậy đi.”
Nàng ta lấy bản vẽ từ trong tay áo đưa qua, đè thấp giọng: “Tuệ An nhân bên này đã gấp gáp chế tạo, không có gì bất ngờ xảy ra thì tới tháng mười một là có thể bán ra, ngươi hành động nhanh một chút.”
Hồ chưởng quỹ thu bản thiết kế lại rồi gật đầu nói: “Yên tâm, sẽ không xảy ra sự cố.”
Tôn Thủy Cần ngó trái ngó phải, thấy ngoài đầu ngõ không có người thì mới đi ra.
Tuy rằng Trình Loan Loan nói không cần ngỗng nhưng thôn phụ kia vẫn là g.i.ế.c con ngỗng đem qua, con ngỗng vừa đem qua tới cửa thì mấy con ngỗng trắng oai vệ trong sân lập tức hoảng hốt rụt cổ trốn vào trong bầy vịt, có ý hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
“Mấy còn ngỗng này thành tinh rồi.” Mã bà tử chắt lưỡi nói: “Ngỗng nuôi quá một năm thì sẽ bị già, đến lúc đó thì không thể làm gì được, phải mau chóng sắp xếp mới được.”
Bà vừa nói vậy thì mấy con ngỗng kia đã bị hù chết.
Trình Loan Loan bật cười: “Già rồi thì ta nhai không nổi đâu, để chúng nó ở đó giữ nhà đi, con ngỗng hôm nay thật không tồi, dùng để hầm canh cổ đổng đi.”
Canh cổ đổng chính là món lẩu của thời cổ đại, nàng tới thời đại này lâu như vậy còn chưa được ăn qua cái lẩu nào đâu.
Mã bà tử đã từng thấy qua nhiều việc thì cũng không cảm thấy xa lạ gì, Tuệ An nhân tuy là một thôn phụ nhưng lại giống như người ở trong kinh thành, món ngon gì cũng đều biết, bà là một hạ nhân chuyên lo việc nấu ăn mà nhiều khi còn không biết nhiều bằng Tuệ An nhân.