Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-03 22:30:58
Lượt xem: 65

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, tăng thực lực cho bản thân mới là vương đạo, ngoại lực chung quy cũng chỉ là ngoại lực.

Lục Kiến Vi cam chịu bò lên giường, khoanh chân thẳng lưng bắt đầu tu tập công pháp.

Một đêm an tĩnh trôi qua.

Sáng sớm Lục Kiến Vi mở mắt, thanh tiến độ hiển thị cấp một (824/1000), chỉ cần nỗ lực thêm một chút thì nàng có thể đột phá lên cấp hai.

Chưa tới cấp chín, Lục Kiến Vi vẫn còn lo lắng cho an nguy bản thân.

“Chậm quá.”

Hệ thống: “……”

Nếu để các võ giả khác nghe được nữ nhân này oán than, phỏng chừng bọn họ đều tức đến hộc máu.

Lục Kiến Vi rửa mặt xong đi xuống lầu một, vừa lúc gặp được hai bà cháu Vương thị xách tay nải chào từ biệt.

Nàng hỏi: “Sao không ăn sáng rồi hẵng đi?”

Chu Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không được không được.”

Bọn họ không ăn nổi cơm ở khách điếm.

Lục Kiến Vi cười phất tay: “Vậy cáo từ, hy vọng lần sau gặp lại.”

Chu Nguyệt: Không, không có lần sau!

Sau khi hai người rời đi, khách điếm lại lần nữa khôi phục yên tĩnh. Lục Kiến Vi quay về nhịp sinh hoạt buồn tẻ hết tu luyện, ăn cơm, lại tu luyện. Một ngày qua đi, nàng cuối cùng đột phá thành võ giả cấp hai, nhưng vì không có tiền nên vẫn không mua được kỹ năng, mặc dù không mua được, nhưng nàng cũng không ngán việc đi dạo thương thành.

Hệ thống trào phúng nói: “Ngươi không có tiền mua thì nhìn làm gì?”

“Để phòng ngừa có hiểu không?” Lục Kiến Vi tỉ mỉ xem chú thích từng kiện thương phẩm: “Nếu ngày mai ta đột nhiên phát tài, dư dả tiền bạc nhưng lại vì không biết mua cái gì mà làm chậm trễ thời gian, chẳng phải là tổn thất lớn sao?”

Hệ thống: “Trong mơ cái gì cũng có.”

Lục Kiến Vi đột nhiên nhíu mày, ủy khuất nói: “Tiểu Khách, sao ngươi có thể nói ta như vậy? Ta không phải cũng vì nghĩ cho khách điếm sao?”

Hệ thống bị nàng nói chột dạ, chẳng lẽ nó thật sự nặng lời rồi sao?

“Tiểu Khách, ta ở thế giới này chỉ có mình ngươi.” Lục Kiến Vi hít hít mũi, giọng khàn khàn: “Nơi này nguy hiểm muôn trùng, mỗi ngày ta đều phải lo lắng đề phòng, ngươi là chỗ dựa lớn nhất của ta, thế mà ngươi lại… Ngươi như vậy làm ta rất đau lòng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-12.html.]

Hệ thống bất thình lình nói lắp: “Xin, xin lỗi, ta, ta không nên nói như vậy với ngươi, về sau sẽ không như vậy nữa, ngươi đừng buồn.”

“Thật sự?”

“Thật sự.”

Lục Kiến Vi tươi cười: “Vậy ngươi cảm thấy ta có thể phát tài không?”

Hệ thống: “Có thể.”

“Ngươi thật tốt, Tiểu Khách.”

“Ngươi cũng là người tốt, ký chủ.”

“Hai chúng ta là đồng đội tốt nhất của nhau, ngươi có thể đừng gọi ta là ký chủ không? Nghe xa lạ quá.”

“Vậy gọi là gì?”

“Vi Vi, bạn bè ta đều gọi như vậy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, Vi Vi.”

Lục Kiến Vi cười khẽ, hóa ra hệ thống ăn mềm không ăn cứng. Nàng rèn sắt khi còn nóng, nói: “Nếu ta thật sự phát tài, ngươi cảm thấy kỹ năng nào thích hợp ta nhất?”

Hệ thống nghiêm túc phân tích: “Nếu không suy xét giá cả, ngươi có thể học tập Bất Vấn Lưu Niên, Sơ Tinh Kiếm Quyết, Quyển Sương Đao Pháp, Xuân Thu Dược Kinh, những thứ khác cũng có thể thử, nhưng không cần gấp.”

Trong đó Bất Vấn Lưu Niên là khinh công.

Lục Kiến Vi sửng sốt: “Nhiều như vậy, ta có thể học được sao?”

Theo nàng biết, võ giả giang hồ thông thường đều chọn một loại kỹ năng chuyên tâm bồi dưỡng, nàng sợ mình tham thành thâm.

“Căn cốt ngươi thích hợp những kỹ năng này, hơn nữa tâm pháp mà ngươi tu tập có thể trợ giúp ngươi gia tăng lĩnh ngộ.” Hệ thống kiên nhẫn giải thích.

Lục Kiến Vi có vẻ như cảm động, nàng nói: “Tiểu Khách, hóa ra trong lúc ta không để ý, ngươi lại âm thầm cố gắng như vậy, ngươi thật sự quá tốt.”

Hệ thống khen ngợi nàng: “Kỳ thực ngươi vốn rất có thiên phú, độ tương thích với tâm pháp cực kỳ cao.”

Căn cốt cố nhiên quan trọng, nhưng ngộ tính mới là mấu chốt.

Lục Kiến Vi: “Thì ra là vậy, tâm pháp còn có công năng khác không?”

Hệ thống áy náy nói: “Cái này phải tự ngươi phát hiện.”

Lục Kiến Vi nhướng mày, nói cách khác là còn lợi ích.

Loading...