Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:19
Lượt xem: 46

“Trả lời qua loa vậy sao?” Lục Kiến Vi trêu chọc: “Không phải là bị sự thông minh tài trí của ta đả kích rồi chứ? Cũng đúng, ta vừa biết kiếm tiền lại biết cứu ngươi, ngươi cảm thấy thất bại cũng là đương nhiên.”

Tiểu Khách nếu như có thực thể thì đã sớm trợn mắt lên tận trời.

Nó hừ nhẹ một tiếng: “Nếu ngươi có thể nhận ra được độc thì cũng có thể tự mình chế ra giải dược.”

“Ngươi không muốn kiếm tiền từ ta sao?” Lục Kiến Vi kinh ngạc.

Tiểu Khách: “Dù sao dược liệu của ngươi cũng phải mua ở chỗ ta.”

“Giải dược thành phẩm đắt hơn dược liệu nhiều.” Trong lúc nói Lục Kiến Vi cũng không quên từ hệ thống thương thành mua sắm dược liệu giải độc, mắt cũng không chớp mua ngay mười lượng bạc.

Hiện tại nàng sở hữu ba vạn lượng, mười lượng chẳng thấm vào đâu.

Tiểu Khách không để tâm nàng trêu chọc, ngược lại hỏi: “Năng lực học tập của ngươi mạnh như vậy vì sao kiếp trước không mua được nhà?”

Lục Kiến Vi: “……”

Ngươi đúng là biết chọc vào nỗi đau người khác.

Nàng mặc kệ lời trào phúng từ hệ thống, mở cửa phòng, huynh đệ Ngưu gia vội vã chạy tới, cực kỳ giống người nhà chờ bên ngoài phòng giải phẫu.

“Lục chưởng quầy, Tiểu Hỉ thế nào rồi?”

Lục Kiến Vi nhìn Trương bá: “Lấy giấy bút lại đây, ta phải viết phương thuốc.”

Trương bá lập tức mang tới.

Vì để thích ứng với xã hội cổ đại mà sau khi xuyên qua Lục Kiến Vi đặc biệt luyện bút lông, phong phạm tạm thời chưa bàn tới, ít nhất chữ viết cũng xem như đoan chính thanh tú.

Nàng nhanh chóng viết xuống phương thuốc đưa cho Trương bá.

“Dựa theo phương thuốc này vào nhà kho lấy dược liệu sắc thuốc cho hắn uống.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng mua dược liệu giải độc cùng một ít dược liệu thường thấy khác từ thương thành, trộn lẫn vào rồi đặt toàn bộ ở nhà kho để tránh lộ quá nhiều sơ hở.

Huynh đệ Ngưu gia mừng rỡ vội quỳ xuống đất dập đầu, trong miệng không ngừng nhắc đội ơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-126.html.]

Trương bá lại ngượng ngùng nhìn nàng: “Chưởng quầy, ta không phân biệt được dược liệu.”

Lục Kiến Vi: “……”

Nàng thật sự đã quên mất việc này.

Nhạc Thù bên cạnh vội lên tiếng: “Chưởng quầy, bằng không ta đi tìm A Nại ca giúp đỡ? Hắn thường xuyên sắc thuốc cho Ôn công tử, có lẽ sẽ hiểu một ít dược lý.”

Không ai nghĩ tới việc để Lục Kiến Vi tự mình đi lấy thuốc, bọn họ vẫn rất nể nang thân phận cao nhân tiền bối của nàng.

Chút việc vặt này nếu còn để chưởng quầy tự mình đi làm thì còn cần tiểu nhị bọn họ làm gì?

Lục Kiến Vi đành phải gật đầu.

Xem ra sau này tuyển tiểu nhị còn phải tìm người thông thạo dược lý, bằng không nếu lúc cần sai người lại không có ai dùng được.

Có điều người thật sự tinh thông dược lý cũng sẽ không tới khách điếm làm tiểu nhị.

A Nại không từ chối, sau khi nhận lấy phương thuốc lại hơi dừng lại, kinh ngạc nói: “Đây là…… phương thuốc giải Quần Phương Đố?”

“Ngươi từng gặp rồi sao?” Lục Kiến Vi cười hỏi.

A Nại gật đầu: “Trước kia ta thường cùng công tử đi tìm dược, từng gặp qua người trúng Quần Phương Đố, cũng từng thấy qua phương thuốc giải dược, nhưng…”

Nhưng phương thuốc này được xem là cơ mật của Thần Y Cốc, ngoại trừ người chế độc ra, chỉ có Thần Y Cốc có giải dược.

Hắn có thể thấy được chẳng qua là cơ duyên xảo hợp.

Thế nhưng phương thuốc trong tay nét mực còn chưa khô, hiển nhiên là mới vừa viết xong, chắc chắn không phải là phương thuốc năm xưa.

Lục chưởng quầy rốt cuộc là người như thế nào?

Cảm giác hoang mang quen thuộc lại lần nữa nảy lên trong lòng.

Đương nhiên, mạng người quan trọng, A Nại cũng không tiếp tục rối rắm mà theo chân Nhạc Thù đi xuống nhà kho.

“Lục chưởng quầy, có phải Tiểu Hỉ chỉ cần dùng dược là có thể sống sót?” Ngưu Cường lấy dũng khí hỏi: “Tiểu nhân nghe lão đại phu nói, Tiểu Hỉ không chỉ trúng độc mà còn bị khách nhân giang hồ cho một kích, đến lão đại phu cũng trị không được.”

Lục Kiến Vi gật đầu nói: “Trong thân thể hắn có nội lực tàn sát bừa bãi, việc này đừng vội, giải độc trước rồi tính sau.”

Loading...