Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:30
Lượt xem: 71

“Ngày 15 tháng 7, ngươi mang theo lão nô bộc Tống Phúc cùng đệ tử sơn trang tổng cộng 127 người, tàn sát toàn bộ Bạch Hạc sơn trang, hại Nhạc trang chủ c.h.ế.t oan, 80 đệ tử cùng hạ nhân Bạch Hạc sơn trang đều mất mạng dưới hoàng tuyền.”

Không đợi Tống Nhàn kịp phản bác, hắn nói tiếp: “Theo lời khai của người may mắn sống sót là Nhạc Thù, đêm đó hắn nhìn thấy được một trong số các hung thủ có nốt ruồi bên trong mắt phải, chính là người này.”

Hàn Khiếu Phong nắm tóc Tống Phúc buộc lão ngẩng đầu lên, Tống Phúc lại gắt gao nhắm chặt hai mắt không dám nhìn người khác.

“Tức cười.” Tống Nhàn trước sau đều giữ thái độ bình tĩnh: “Ngươi tùy tiện nói người có nốt ruồi trong mắt phải là hung thủ sát hại Bạch Hạc sơn trang thì có thể bắt ta nhận tội sao? Huống hồ…”

Lão chuyển hướng sang Nhạc Thù, cười nhếch mép: “Nếu Nhạc hiền chất thật sự đã nhìn được mặt mũi hung thủ, tại sao sớm không nói muộn không nói, đến tận bây giờ mới chịu nói? Nếu ngươi tìm ra hung thủ sớm hơn, thì ngươi cũng không cần phải lưu lạc tới mức này.”

Hàn Khiếu Phong biết Tống Nhàn không thể nào nhận tội bén rút từ trong tay áo ra một phong thư.

“Đây là bức thư mà ta đã tìm được trong thư phòng của ngươi, trong thư có đề cập đến tàng bảo đồ, có người ra lệnh cho ngươi đến Bạch Hạc sơn trang tìm kiếm bảo vật được cất giấu.”

Sài Côn bỗng nhiên lên tiếng: “Thì ra người thật sự là ngươi giết? Tống trang chủ, g.i.ế.c người phải đền mạng, ngươi còn gì để nói nữa không?”

Mọi người: ?

Lam Linh phản ứng cực nhanh, vội vàng phụ họa nói: “Đúng là nhìn không ra nha Tống trang chủ, hóa ra ngươi lại là ngụy quân tử như vậy, dọa c.h.ế.t nô gia rồi. Nhạc Thiếu trang chủ, nếu ngươi muốn báo thù thì Thiên Lí Lâu nguyện ý trợ giúp cho ngươi.”

Mọi người trong lòng đều hiểu rõ, Thiên Lí Lâu cùng Hắc Phong Bảo bởi vì có thể loại bớt một đối thủ cạnh tranh mà không tiếc bỏ đá xuống giếng.

“Chậc chậc, người nhân nghĩa được người khác giúp đỡ, kẻ tiểu nhân bị người đời xa lánh.” A Nại lắc đầu đánh giá: “Còn kẻ g.i.ế.c người thì chắc chắn phải đền tội.”

“Tiểu tử kiêu ngạo!”

Tống Nhàn giận dữ quát to, đồng thời rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí nhanh như chớp chĩa về phía A Nại.

Lam Linh và Sài Côn trêu chọc lão cũng đành, nhưng đến một tên hầu cấp bốn cũng dám sỉ nhục lão!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-134.html.]

Hàn Khiếu Phong muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, trơ mắt nhìn kiếm khí cấp sáu hướng về phía hai người ở hành lang.

Một người tàn phế, một người là kẻ hầu, cơ bản là không thể chạy thoát.

Không ngờ hai người đó còn không hề động đây mà vẫn ngồi uống trà cắn hạt dưa, dáng vẻ nhàn nhã đến kinh ngạc.

Trước khi kiếm khí tiếp cận được hai người thì lại bị một bức tường vô hình chặn lại, không cách nào tiến thêm được nữa cho đến khi tự tan biến trong không khí.

Lúc này mọi người mới nhớ ra, hai người này đang được cao thủ trong khách điếm bảo vệ!

Hàn Khiếu Phong từng nghe qua nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy khó tin, đáy mắt không khỏi run lên.

Ra tay vô thanh vô thức, thu tay cũng không để lộ dấu vết, người này rốt cuộc là cao thủ phương nào?

“Lục chưởng quầy, đa tạ!” A Nại ôm quyền.

Lục Kiến Vi khẽ mỉm cười, nhưng trong tâm lại tức thổ huyết!

Ngân lượng của nàng!

Đạo cụ phòng ngự hao tổn, tiền của nàng cũng rơi lả tả không ngừng, số tiền này cũng đủ cho nàng mua sắm rất nhiều quần áo và hộp trang sức!

Ôn Trứ Chi trả cho nàng phí bảo hộ, nàng cũng không có ý kiến gì về việc bảo vệ hai người họ. A Nại nói những gì bọn họ muốn nói, nàng cảm thấy việc này không có gì sai.

Người sai duy nhất ở đây là Tống Nhàn.

Lão không dám thách thức Lam Linh cùng Sài Côn, nhưng lại bắt nạt A Nại trước mặt nàng, hại nàng lãng phí rất nhiều tiền của.

“A Nại nói năng không cẩn thận, làm phiền Lục chưởng quầy rồi.” Ôn Trứ chi chắp tay tạ lỗi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ôn công tử nặng lời, A Nại nói cũng không phải là không có lí.” Lục Kiến Vi sắc mặt lạnh lùng: “Tống trang chủ thẹn quá hóa giận, trước mặt ta lại dám dùng chiêu thức đả thương người vô tội, xem quy củ của khách điếm không ra gì, cũng chính là không đem Lục mỗ để vào mắt?”

Nếu không có đạo cụ phòng ngự, chủ tớ Ôn gia chịu một kiếm cho dù không c.h.ế.t cũng sẽ trọng thương.

Loading...