Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 136

Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:33
Lượt xem: 76

Chứng tỏ tiền mà lão lấy ra chính là tiền thuộc về Bạch Hạc sơn trang.

Lão đã lấy trộm tiền từ Bạch Hạc sơn trang!

Nếu nói lão không tham gia vào đại án diệt môn ở Bạch Hạc sơn trang liệu có ai tin?!

“Nói vậy hóa ra ngươi thực sự hại c.h.ế.t Nhạc trang chủ!” Giọng Kim Phá Tiêu lớn đến mức do thám bên ngoài cũng có thể nghe thấy: “Tống trang chủ, ngươi giấu cũng kỹ thật đấy.”

Hàn Khiếu Phong nhìn Nhạc Thù chằm chặp: “Làm sao ngươi biết?”

Nhạc Thù thành thật nói: “Hồi nhỏ ta nghịch ngợm có cầm ngân phiếu ra chơi, thấy chữ “phiếu” có vẻ phức tạp nên đã dùng bút đồ theo, kết quả lại đồ hỏng, Những nét khác hòa làm một với mực in, chỉ có nét cuối lại dài hơn bình thường, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nào nhận ra sự khác biệt.”

“Cha ta khi biết chuyện liền mắng ta một trận, lúc đó thấy ta khóc dữ quá cha lại phải dỗ dành, lấy tờ ngân phiếu gấp thành hạc giấy chọc ta cười, sau này hạc giấy trở thành thứ ta dùng để đánh dấu sách, ta còn nhớ trước khi rời khỏi sơn trang, con hạc giấy này còn ằm trong một quyển sách du ký ở ngăn thứ hai trên kệ sách của cha ta.”

Mọi chuyện đã rõ ràng như thế, tất cả mọi người nghe xong đều khẳng định tờ ngân phiếu nhất định là thuộc về Bạch Hạc sơn trang, mà Tống Nhàn đích thị là tên hung thủ đã g.i.ế.c người còn ăn trộm gia sản người khác!

Ai có thể ngờ lão lại tham lam như vậy, ngay cả tờ ngân phiếu được gấp thành con hạc giấy giấu trong sách lão cũng không bỏ qua.

“Nếu không lật sách ra xem thì không thể nào phát hiện ra được hạc giấy.” Nhạc Thù òa khóc, nức nở nói: “Lão chính là vì muốn tìm tàng bảo đồ!”

Con hạc giấy này mang theo toàn bộ kí ức tuổi thơ của Nhạc Thù, nhìn vật nhớ người, trong khoảnh khắc này nỗi nhung nhớ phụ thân chợt bùng nổ, như thác như lũ đổ về khó lòng kìm nén.

“Hàn đại nhân, mong ngài nhất định phải mang hung thủ ra ngoài công lý, trả lại cho phụ thân ta và hơn chục mạng người ở sơn trang một cái công đạo!”

Nhạc Thù không còn hướng đến thế lực giang hồ cầu xin sự trợ giúp nữa, mà chỉ khẩn thiết nhìn về phía Hàn Khiếu Phong.

Điều mà Thiên Lí Lâu và Hắc Phong Bảo muốn là lợi ích, Kim Đao thương hành và Bạch Hạc sơn trang thì vốn không có giao tình gì đặc biệt, Ôn công tử còn đang trúng độc chưa chữa khỏi, vì vậy hắn không muốn làm phiền đến hai người họ.

Bạch Hạc sơn trang gặp chuyện không may, chỉ có Huyền Kinh Tư là cật lực tra án, cũng chỉ có Huyền Kính Tư tình nguyện giúp hắn tìm ra chân tướng.

“Ta tới đây chính là để truy bắt hung thủ.” Hàn Khiếu Phong thần sắc nghiêm túc.

Nhạc Thù nghiêng người cúi đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-136.html.]

“Đa tạ.”

“Không cần khách khí.” Hàn Khiếu Phong quay đầu, lớn tiếng hỏi Tống Nhàn: “Nhà người còn gì để nói nữa hay không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Nhàn: “...”

Lão chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị vạch trần bởi một tờ ngân phiếu.

“Loại cặn bã thế gian này nhất đinh phải mang hắn đến trước mộ phần của Nhạc trang chủ để tạ tội.” Lam Linh đưa tay vân vê tóc, cười duyên nói: “Sài trưởng lão, ngươi thấy sao?”

Sài Côn nghiêm nghị nói: “Lam cô nương nói chí phải! Tống Nhàn, ngươi đúng là cô phụ tín nhiệm và tình nghĩa lâu năm của Nhạc trang chủ, chỉ vì tàng bảo đồ mà thẳng tay tàn sát Bạch Hạc sơn trang, nếu không có Nhạc thiếu trang thủ may mắn trốn thoát được, tìm đến Huyền Kính Tư cung cấp manh mối, phối hợp để tìm ra nhân chứng cùng vật chứng thì thử hỏi ngươi còn muốn trốn đến bao lâu nữa?”

“Các ngươi cũng đừng giả vờ mình là chính nhân quân tử!” Tống Nhàn vô lực phản bác, lão dứt khoát ngã bài: “Khi chưa xác định được tàng bảo đồ, các ngươi như bầy linh cẩu bao vây khách điếm trực chờ xâu xé, cũng có khác gì so với ta đâu? Nếu người biết Bạch Hạc sơn trang có tàng bảo đồ là các ngươi, các ngươi khẳng định cũng sẽ g.i.ế.c người đoạt lấy bản đồ như ta thôi!”

“Kẻ g.i.ế.c người là ngươi, ngươi có gì để xảo biện?” Sài Côn hừ lạnh: “Ta nhất định sẽ thông cáo võ lâm việc này, ngươi đừng hòng thoát được tội.”

Tống Nhàn ngửa mặt lên trời cười to: “Các ngươi nghĩ các ngươi có thể cản được ta sao?!”

Trường kiếm bay ra khỏi vỏ, một vệt sáng rực rỡ xẹt qua không trung, ánh sáng của trường kiếm khiến ai nấy phải lui về sau, Tống Nhàn phi thân muốn lao ra khỏi tường viện.

Một dây lụa cực mỏng quấn quanh bàn chân phải của lão.

Lam Linh duỗi thẳng cánh tay, chiếc vòng tay bằng vàng trên cổ tay nàng b.ắ.n ra những sợi tơ cực dẻo dai, đao kiếm thông thường khó mà c.h.é.m đứt được.

“Lục chưởng quầy, ta không phải đang đánh nhau mà là truy bắt hung thủ, ngươi nhất định không được phạt ta.”

Đôi mắt nàng như sóng nước mùa thu, đôi môi đỏ rực tựa như tiên nữ.

Lục Kiến Vi hiếm thấy gật đầu cười với nàng: “Lam cô nương cứ nói đùa.”

Đạo cụ công kích của nàng đã được nâng lên cấp sáu, đủ để trấn áp Tống Nhàn, nhưng mỗi lần trấn áp sẽ phải mất rất nhiều tiền, có người nguyện ý ra tay giúp đỡ dĩ nhiên là chuyện tốt.

Tống Nhàn bị tơ vàng bắt lại, thấy không thể chạy thoát liền nhanh chóng quay người kéo cổ áo Ngụy Liễu, trường kiếm kề sát cổ nàng.

“Thả ta ra! Bằng không ta sẽ g.i.ế.c nàng ta!”

Đào Dương kinh hãi kêu lên: “Sư muội! Sư phụ!”

Loading...