Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:42
Lượt xem: 46
Thái độ Hắc Phong Bảo đối với Bát Phương khách điếm vẫn luôn mập mờ không rõ, phần lớn mọi người đều muốn báo thù cho hai vị thiếu bảo chủ, lấy lại thể diện cho Hắc Phong Bảo.
Nếu bọn hắn đích thân trải qua cảnh tượng này, ắt cũng không còn dám ngông cuồng vọng tưởng nữa.
Bên trong khách điếm, Lục Kiến Vi cảm nhận được nội lực mạnh mẽ chạy dọc thân thể, tâm tình cực kỳ sung sướng, thậm chí cũng không thấy đau lòng vì tài khoản tổn thất một số tiền lớn.
Bởi vì hiện tại nàng cũng được xem như cao thủ giang hồ nhị lưu.
“Kết thúc rồi, các ngươi đi ra đi.”
Cửa thính môn mở rộng, Tiết Quan Hà dẫn đầu chạy ra, nhìn Lục Kiến Vi lúc này oai phong đứng giữa sân, ánh mắt sùng bái không giấu được xúc cảm mãnh liệt vì kích động.
Tiết Quan Hà đã không còn là tiểu bạch của ngày xưa, dưới sự rèn giũa của Trương bá, hắn đã có một vài hiểu biết nhất định về chuyện giang hồ.
Lực sát thương khi võ sư cấp sáu tự bạo là tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Nhưng nhìn sư phụ hắn xem!
Sư phụ đệ nhất lương thiện đệ nhất mỹ lệ đệ nhất tôn quý của hắn đã làm gì!
Dùng nội lực áp chế tự bạo, đến một sợi tóc cũng không tổn thương!
Vân Mộng Hạ Vũ
Lợi hại đến mức làm người ta nhịn không được muốn quỳ xuống bái lạy.
“Sư phụ! Người thật lợi hại!” Tiết Quan Hà không kiềm được kích động, gọi ra xưng hô khắc sâu trong lòng.
Lục Kiến Vi lại nhàn nhã phân phó: “Sắp tối rồi, thắp đèn lên đi.”
“Để ta đi thắp!” Nhạc Thù thấy bộ dáng thảm không nỡ nhìn của Tống Nhàn chỉ cảm thấy đại thù đã báo, trong lòng vui sướng không thôi.
Tiết Quan Hà: “Cả ngày nay chưa ăn gì rồi, để ta đi nấu cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-142.html.]
Trương bá vui vẻ cười nói: “Ta đi nhóm lửa.”
Ba người đều tự mình đi làm việc, người trái người phải rời đi, chỉ còn đám khách trọ ở lại đình viện chấn động đến mức không nói nên lời.
Hàn Khiếu Phong đã sớm nghe nói Bát Phương khách điếm quỷ dị, nếu không khi tới cũng sẽ không khách khí như vậy.
Hắn thân là tử y sứ Huyền Kính Tư, đương nhiên là không được khách nhân giang hồ yêu mến, hắn cũng sẽ không hạ mình với khách nhân giang hồ, ngày thường hắn đi khắp nơi tra án cũng không thể giảng đạo lý với bọn họ, chỉ có thể lấy thế áp người.
May mắn hắn đưa ra lựa chọn chính xác, không có làm ra hành vi nào đắc tội Lục chưởng quầy.
“Ân tình của Lục chưởng quầy, Hàn mỗ xin nhớ kỹ.” Hắn ôm quyền hành lễ nói: “Hàn mỗ ra ngoài trên người không mang nhiều tiền, chẳng biết có thể chờ án này kết thúc, Hàn mỗ lại tới cửa bái kiến có được chăng?”
Lục Kiến Vi đang đắm chìm trong vui sướng liền hào phóng đáp ứng, nàng hỏi: “Hàn đại nhân tính xử trí Tống Nhàn cùng Tống Phúc như thế nào?”
“Đương nhiên là mang về Huyền Kính Tư thẩm vấn.”
Tống Nhàn tuy kinh mạch toàn thân đứt đoạn, miệng cũng nói không ra lời nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian liền có thể nói chuyện.
Nếu lão không được thì vẫn còn Tống Phúc.
Đào Dương nghe vậy, trong lòng lại cảm thấy m.ô.n.g lung bất định.
Sư phụ trở thành phạm nhân g.i.ế.c người bị Huyền Kính Tư mang đi tra xét, Nhàn Vân sơn trang sau này sẽ ra sao?
Còn việc Ngụy sư muội nhắc tới Lan sư tỷ và Mai sư tỷ rốt cuộc lại là chuyện gì?
Đầu óc hắn lúc này rất loạn, cảm giác toàn bộ thế giới đều đang sụp đổ.
Ngụy Liễu lại vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy tên tặc tử ghê tởm bị bắt, trong lòng lại sảng khoái một cách lạ kỳ, Ngụy Liễu bất chợt lên tiếng: “Hàn đại nhân, trước đây ngươi có nói hắn dẫn một trăm người đến tập kích Bạch Hạc sơn trang, nhưng hôm xảy ra vụ án phần lớn đệ tử Nhàn Vân sơn trang lại đang ở sơn trang, cho dù là đệ tử hành tẩu bên ngoài cũng chưa đến mười người.”
Hơn một trăm người là từ đâu ra?
Hàn Khiếu Phong nghiêm mặt nói: “Đa tạ Ngụy cô nương cung cấp manh mối, việc này ta đã tra được, nhưng cụ thể là người phương nào tham dự hiện tại vẫn chưa có manh mối.”
Nhàn Vân sơn trang cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.