Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:44
Lượt xem: 53
Nàng cười tủm tỉm nói: “Trước đó các ngươi cũng đã nộp phí bảo hộ thời gian một tháng, ta bảo hộ các ngươi là việc nên làm.”
“Ước định ban đầu chỉ áp dụng trong tình thế bình thường, vừa rồi tình thế đặc thù, Ôn mỗ nguyện ý chi trả giá khác, coi như là hồi báo ân cứu mạng của Lục chưởng quầy, mong Lục chưởng quầy vui lòng nhận cho. A Nại, lấy hộp tiền tới đây.”
A Nại tuân lệnh vào phòng, giây lát đã mang ra hộp gỗ đưa tới trước mặt Lục Kiến Vi.
“Lục chưởng quầy, ngươi vừa rồi thật anh dũng, là đại thiện nhân thiên hạ khó gặp, A Nại thật lòng bội phục!”
Lục Kiến Vi ra hiệu cho Trương bá nhận lấy.
Chẳng trách là đệ nhất phú hào Giang Nam, không chỉ ra tay hào phóng mà nói chuyện còn dễ nghe.
Nàng thích làm ăn cùng những người như hắn.
“Đợi đã!” Kim Phá Tiêu bỗng nhiên lên tiếng: “Ôn huynh, lần trước ngươi cũng giúp ta ứng tiền ta đã thấy ngại rồi, lần này tới lượt ta!”
“Kim huynh không cần khách khí,” Ôn Trứ Chi cười nói: “Nếu ngươi cảm thấy áy náy thì ta ngược lại có chuyện muốn nhờ.”
Kim Phá Tiêu sảng khoái nói: “Ngươi cứ việc nói!”
“Nếu tàng bảo đồ được phá giải, liệu có thể nhờ các huynh đệ Kim Đao thương hành đến giúp ta tìm linh dược hay không? Bảo vật còn lại tất nhiên sẽ phân cho các huynh đệ.”
Kim Phá Tiêu nhíu mày: “Như vậy sao được?! Linh dược là của ngươi, bảo vật cũng là của ngươi, ta chắc chắn triệu tập huynh đệ trợ giúp ngươi đi tìm bảo vật!”
Những người còn lại: Đúng là càng nghe càng hâm mộ ghen tị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-144.html.]
Hai bên sau khi thống nhất ý kiến, Lục Kiến Vi nhận lấy sáu vạn lượng ngân phiếu, tâm tình vui vẻ bước vào thính đường, ngồi sau quầy mượn ngăn kéo che đậy, lén lút đem ngân phiếu thu hồi vào hệ thống, giá trị tài khoản khách điếm tăng sáu vạn.
Thật sự hi vọng có thêm vài phú hào sảng khoái tới khách điếm làm khách!
“Lục tỷ tỷ.” Ngụy Liễu lau nước mắt, hốc mắt phiếm hồng đi đến trước quầy, khẩn thiết nói: “Trên người ta không mang nhiều tiền, đợi ta về chuẩn bị tiền lại mang đến cho ngươi có được không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi quan tâm nói: “Trở về là có thể chuẩn bị được tiền sao?”
Ngụy Liễu nghẹn ngào: “Vừa rồi ta có thương lượng với Đào sư huynh, chờ sư… chờ hành vi của Tống Nhàn thông cáo thiên hạ chúng ta sẽ giải tán Nhàn Vân sơn trang, toàn bộ tài sản sơn trang đều gửi ở tiền trang, chúng ta sẽ lấy từ trong đó ra bốn vạn cảm tạ ngài, đợi Huyền Kính Tư điều tra rõ thân phận của các đệ tử, nếu không phải là cô nhi thì sẽ rút tiền ra đền bù, nếu là cô nhi thì phân chia bình đẳng, để bọn họ có thể tự an cư lập nghiệp.”
Lục Kiến Vi chỉ gật đầu, không hề đưa ra nhận xét.
Nàng không hỏi đối phương sau này có tính toán gì không, cũng không hỏi đồng môn đệ tử liệu có nghe theo kế hoạch của bọn họ hay không.
Mỗi người đều có nhân duyên của chính mình, nàng không cần thiết can thiệp.
Bốn người Huyền Kính Tư thì lại hứa hẹn sau khi vụ án kết thúc sẽ mang tiền tới.
Tiền thưởng cùng phí bảo mệnh một thứ cũng không thể thiếu.
Nhạc Thù ở bên cạnh đột nhiên nói: “Hàn đại nhân, các ngươi vì án Bạch Hạc sơn trang mà bôn ba đến nay, hiện tại còn gặp nguy hiểm tánh mạng, tiền này không thể lấy của các ngươi. Bạch Hạc sơn trang tuy rằng không còn nhưng vẫn còn cất giữ một ít sản nghiệp, nếu bán lấy tiền khẳng định cũng gom đủ.”
Biểu tình thiếu niên quá mức chân thành, Hàn Khiếu Phong phá án nhiều năm, cho dù tâm có vững như thiết cũng không khỏi có chút xao động.
Hắn chậm rãi nói: “Chúng ta cũng từng đi tới Bạch Hạc sơn trang để tra án, tài bảo trong trang đều bị cướp sạch không còn gì, hẳn là bị đám người Tống Nhàn ăn trộm, ngươi có thể cùng Trương quản gia lập một danh sách, nếu có thể tìm được đồ vật trong nhà kho Nhàn Vân sơn trang thì có thể lập tức nhận về. Còn về phí bảo mệnh của bốn người bọn ta sẽ do Huyền Kính Tư gánh vác.”
“Hàn đại nhân……” Vẻ mặt Nhạc Thù vội vã.