Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:56:33
Lượt xem: 61
Trương bá quan tâm vỗ vai hắn.
“Chúng ta cũng coi như đã biết rõ nguyên nhân, những chuyện sau này Huyền Kính Tư sẽ tự điều tra.”
“Ừm.” Nhạc Thù cúi đầu sụt sịt.
Tin tức về tàng bảo đồ sau khi được lan truyền rộng rãi, tất cả các do thám bên ngoài khách điếm đều rời đi, vội vã chạy đến Lương Châu.
Khách điếm khôi phục lại yên bình.
Nhạc Thù cuối cùng cũng được phép ra ngoài, hắn đi đến Vọng Nguyện Thành lấy ra hai vạn lượng giao cho Lục Kiến Vi.
Sổ sách hiện giờ của khách điếm đã có tổng cộng mười ba vạn, trong đó một vạn là được Ôn Trứ Chi cống nạp, gọi là phí bảo vệ.
Cứ như thế nửa tháng trôi qua, tiết trời càng lúc càng lạnh.
Lục Kiến Vi mặc một chiếc Hạc Xưởng ở trong phòng thực hành châm cứu. Mô hình người hiện tại đang mắc chứng đau đầu, nàng cần phải dùng thuật châm cứu để loại bỏ bệnh trạng.
Thủ pháp Lục Kiến Vi vững vàng, mũi kim xuyên qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng đ.â.m vào, đau đớn trên mặt “bệnh nhân” từ từ dịu đi, chỉ một lúc sau —
“Bành!”
Đột nhiên có âm thanh trầm đục vang lên.
Có người chật vật ngã vào tiền viện, miệng rối rít kêu la.
“Ôn Trứ Chi, ngươi hại ta!”
Lục Kiến Vi không tiếp tục việc châm cứu, nàng vội vàng đặt hình nộm trở lại ba lô hệ thống, đẩy cửa bước ra, đứng ở lan can đưa mắt nhìn xuống xem có chuyện gì.
Lam Linh dùng tay trái nắm chặt lấy tay phải, m.á.u từ kẽ tay tuôn ra, khuôn mặt xinh đẹp giờ đã tái nhợt, thần sắc tiều tụy, không còn dáng vẻ tươi tỉnh như trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-155.html.]
Hai người khác đuổi đến bên ngoài viện môn nhưng lại không dám đi vào.
Bọn họ chính là huynh đệ Hắc gia, Hắc Hậu và Hắc Trọng.
Điều này khá kì lạ, Hắc Phong Bảo và Thiên Lí Lâu lại đánh nhau?
Vân Mộng Hạ Vũ
Huynh đệ Hắc gia từng bị hãm hại trong khách điếm, trong lòng có bóng ma, nhất thời không dám tiến lên mà chỉ đứng ở bên ngoài thét lớn.
“Yêu nữ, ngươi mưu hại Sài trưởng lão, có giỏi thì bước ra đây cùng chúng ta giao chiến, trốn bên trong thì có ích lợi gì!”
Lam Linh lau vết m.á.u trên miêng, khịt mũi nói: “Ta đã nói Sài Côn không phải do ta giết, bọn ngu xuẩn các ngươi cứ một đường đuổi theo ta!”
Nàng ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Vi, yếu ớt lên tiếng: “Lục chưởng quầy, nô gia bị hai tên ngu xuẩn kia làm cho bị thương, bọn hắn không nghe nô gia giải thích, quyết tâm dồn nô gia vào chỗ chết, người có thể cứu nô gia được không?”
Lục Kiến Vi mỉm cười: “Chỉ cần ngươi đủ tiền trả thì mọi việc đều dễ nói.”
“Đây chính là tín vật của Thiên Lí Lâu. Dùng nó có thể đổi lấy mười vạn lương.” Lam Linh chật vật đứng lên từ bên hông lấy ra một ngọc bài được điêu khắc tinh xảo, ném về phía lầu ba.
Lục Kiến Vi khẽ nhướng mày, rốt cuộc làm trưởng lão ở Thiên Lí Lâu có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Nàng vươn tay bắt lấy tín vật, ra lệnh: “Quan Hà, mau đỡ Lam cô nương đi vào.”
Mọi người còn lại trong khách điếm đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sài Côn đã chết? Hắc Phong Bảo cho rằng chính Lam Linh đã g.i.ế.c hắn? Vậy còn Bình Vu thì sao?
“Lục chưởng quầy, người đừng nghe yêu nữ kia nói xằng bậy, tin tức ả g.i.ế.c hại Sài trưởng lão đã sớm truyền đi khắp giang hồ. Xử lí chuyện này là trách nhiệm của Hắc Phong Bảo. Thiên Lí Lâu cũng đã không còn quan tâm đến ả nữa. Lệnh bài kia đã biến thành phế vật rồi!” Hắc Hậu ở bên ngoài thét lớn.
Lục Kiến Vi hơi ngừng tay, cúi đầu nhìn Lam Linh: “Là thật sao?”
“Có cái rắm!” Lam Linh tức giận đến mức không giữ được mồm miệng, cũng không quan tâm đến bộ dạng hiện tại của bản thân: “Khi ta còn ở Lương Châu cũng chưa từng gặp qua Sài Côn, làm sao có thể g.i.ế.c hắn? Các ngươi đúng là ngu xuẩn! Ta thấy tương lai Hắc Phong Bảo rơi vào tay các ngươi, cơ nghiệp tám đời tổ tông đều sẽ bị hủy hoại không còn một mảnh!”
“Sài trưởng lão bị một sợi tơ cực mỏng cắt ngang đầu, trong giang hồ có cùng đằng cấp với hắn, lại còn giỏi yêu thuật dùng tơ nhện g.i.ế.c người, ngoài ngươi ai thì còn ai nữa?”
“Tức cười, chẳng nhẽ có người c.h.ế.t vì bị đao c.h.é.m thì là do ngươi giết?”