Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:33:11
Lượt xem: 51
Chỉ cần đồ nhi ngoan của ả nhẹ nhàng xuất thủ, nữ nhân dám can đảm nhục mạ ả chắc chắn sẽ…
“Ầm!”
Một bóng người như diều đứt dây đột ngột rơi xuống đất.
Hồ Cửu Nương làm thế nào cũng không tưởng tượng được dược hiệu của Lục Kiến Vi lại mạnh như vậy, chỉ mới hít vào mấy hơi đã xụi lơ rơi xuống đất.
Ả chật vật nằm ngửa, một tay còn đặt trên cổ con tin.
Hàn Khiếu Phong không tính động tay với Hồ Cửu Nương, chỉ cần ngăn ả chạy trốn hay g.i.ế.c hại con tin là được.
Nhưng hắn không ngờ, Hồ Cửu Nương lại trở nên yếu ớt như vậy.
Giằng co kịch liệt trong tưởng tượng hoàn toàn không tồn tại, cứ như thể quá trình bị rút ngắn, trong lòng hắn thậm chí còn có chút mất mát.
Hắn vẫn đang nín thở, không thể nói chuyện, chỉ có thể chắp tay với Lục Kiến Vi, sau đó đưa Hồ Cửu Nương đã mềm nhũn ngã xuống rời khỏi nơi đây.
Con tin trong nhà cũng được giải cứu.
Cô nương bán hoa là “tòng phạm”, đương nhiên phải đưa về thẩm vấn.
Lục Kiến Vi thầm than, một người điên cuồng xấu xa lại có thể g.i.ế.c hại nhiều người như vậy.
Hồ Cửu Nương chỉ dựa vào tu vi cấp năm cùng với độc vật kỳ lạ đã gây nên một trận phong ba khắp Vọng Nguyệt Thành, khách nhân giang hồ điên cuồng như ả, trên thế gian không biết còn bao nhiêu người.
Bộ khoái của nha môn căn bản không thể đối phó hết.
Có vài thành trì cách xa vùng trung tâm, lực khống chế của quan phủ không đủ, c.h.ế.t vài người sẽ không ai chú ý đến, cũng sẽ không báo lên Huyền Kính Tư, cứ thế lại cổ vũ cho khí thế kiêu ngạo của Hồ Cửu Nương.
Huống chi, người của Huyền Kính Tư lại không thể giải độc.
“Tiểu Khách, ngươi đúng là dụng tâm lương khổ rồi.” Lục Kiến Vi nói.
Tiểu Khách: “Ngươi đột nhiên thế này, ta thấy hơi sợ.”
“Sợ cái gì?” Lục Kiến Vi khó hiểu: “Ta đang khen ngợi ngươi mà.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-186.html.]
Tiểu Khách: “Thì khen ngợi mới sợ đó.”
"..."
Lục Kiến Vi dứt khoát ngậm miệng, xoay người rời đi.
Tiết Quan Hà và Trương bá đi tới đón nàng, vẻ mặt hai người đều hơi khác lạ.
Vẫn là người trẻ tuổi không nhịn được nói: “Chưởng quầy, sao ta luôn có cảm giác hơi kỳ lạ?”
“Ngươi cảm thấy kỳ lạ vì sao hung thủ lại bị bắt dễ dàng như thế?” Lục Kiến Vi nói: “Bởi vì hung thủ vốn vô cùng bình thường.”
Tiết Quan Hà: “Võ giả cấp năm lại còn biết dùng độc, đây mà gọi là vô cùng bình thường sao?”
“Bản thân Hồ Cửu Nương cũng nghĩ như vậy, tu vi cấp năm, trong tay nắm giữ vô số kịch độc dường như có thể tiếu ngạo giang hồ, cho dù không thể thì g.i.ế.c vài dân chúng bình thường không biết võ công, cũng không cần tốn nhiều sức lực.” Lục Kiến Vi lý giải suy nghĩ của một số sát nhân như Hồ Cửu Nương.
Vì bọn họ muốn hưởng thụ niềm vui khống chế sống c.h.ế.t của người khác.
Tự ti đến cực hạn, cũng tự phụ đến cực hạn.
Tiết Quan Hà gãi đầu nói thầm: “Chẳng lẽ ả thật sự rất bình thường?”
Bắt hung thủ chỉ là một tiết mục nhỏ, cũng không quấy rầy thú vui dạo phố của Lục Kiến Vi.
Nàng tiếp tục dạo chơi ở chợ phía Tây, mở mang cho mình phong cảnh cổ đại, cảm giác kiến thức của bản thân cũng tăng lên rõ rệt.
Nói không chừng sau này trở về hiện đại còn có thể phát triển thêm một nghề phụ là nghiên cứu văn hoá cổ đại.
“Lục chưởng quầy xin dừng bước.” Phùng Viêm bỗng nhiên xuất hiện, cung kính chắp tay: “Hồ Cửu Nương nằng nặc đòi phải gặp ngài, nếu không tuyệt đối sẽ không khai báo, cũng không nhận tội. Thượng sứ ra lệnh ta đến hỏi ngài có muốn gặp ả hay không, nếu không muốn gặp cũng không sao, có đủ nhân chứng vật chứng, tội của ả chạy không thoát.”
Lục Kiến Vi: “Gặp.”
Nàng có linh cảm, gặp mặt Hồ Cửu Nương chắc chắn có thể nghe được kha khá chuyện năm xưa.
Không lỗ.
Hồ Cửu Nương bị giam giữ ở nhà lao huyện nha.
Ả trúng dược, toàn thân vô lực chỉ có thể ngồi dựa mình sau song gỗ, bộ dáng vô cùng nhếch nhác.
Lục Kiến Vi cố ý mang một cái ghế thong thả ngồi xuống.