Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:39:04
Lượt xem: 36
“Đương nhiên là khó rồi!” Kim Phá Tiêu kích động nói: “Loại kỹ thuật này bình thường không dùng để chế tạo kiếm hai lưỡi, mà là kiếm một lưỡi, bởi vì chế tạo kiếm hai lưỡi cực kỳ phức tạp, thậm chí ngay đến thợ rèn lành nghề nhất cũng không thể đảm bảo rằng có thể làm ra thành phẩm.”
Nhạc Thù lần đầu tiên tiếp xúc với loại tri thức này, trái tim đầy khát khao kiến thức.
“Vậy những thanh kiếm chúng ta thường sử dụng được làm như thế nào?”
“Dùng cách khảm thép, có thể rèn nhiều phôi cùng một lúc, chi phí không cao; hoặc là kẹp thép, quy trình tương đối đơn giản, nhưng chi phí của vật liệu thép cao.”
“Những cách này đều không tốt bằng rèn thép gập sao?”
“Đương nhiên, độ đàn hồi và độ dẻo dai của kiếm là cực kỳ quan trọng, hai cái sau kém hơn cái trước, cái trước rất hiếm thấy, kỹ thuật gần như đã tuyệt tích rồi.”
Nhạc Thù kinh ngạc cảm thán: “Thật là lợi hại!”
Lúc trước hắn chỉ cảm thấy thanh kiếm này không tầm thường, lại không nghĩ rằng không tầm thường tới mức như vậy.
Lục Kiến Vi: Cánh cửa dẫn đến thế giới mới lại được mở ra.
Nàng không hiểu những nguyên lý này, tùy ý mua một thanh kiếm lại gặp đúng người thạo nghề, liếc mắt một cái đã nhìn ra được chỗ đặc biệt.
Kim Phá Tiêu thuận miệng khen: “Sư môn của Lục chưởng quầy đúng là không tầm thường.”
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết, có thể bồi dưỡng ra một cao thủ trẻ tuổi như vậy, sao có thể là nơi tầm thường?
Càng đừng nói tới chuyện Lục Kiến Vi còn am hiểu giải những loại độc lạ.
Để giỏi một kỹ năng nào đó đã không dễ dàng, chỉ có gia tộc hoặc môn phái có căn cơ rất sâu mới có thể thu nạp được một người tài cao học rộng như nàng.
Lục Kiến Vi: “...”
Đúng là càng nói càng không thể vãn hồi.
Một thanh bảo kiếm như thế này, Kim Phá Tiêu không dám tuỳ ý nghịch chơi, cẩn thận trả lại cho Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi nhận lấy, xoay người trở lại lầu ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-200.html.]
Nàng có phải nên tìm hiểu một chút kiến thức về nghề rèn đúc này hay không?
Thôi bỏ đi, học y thuật cho giỏi trước rồi tính sau.
Ăn nhiều nuốt không trôi.
Đã gần trưa, Tiết Quan Hà nấu ăn trong bếp, Nhạc Thù đứng cạnh làm trợ thủ.
Nhạc Thù tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trong khoảng thời gian này đã trải qua nhiều chuyện, đã nếm trải hết những nóng lạnh của tình người, hiện giờ hắn trở thành một người có tâm tư tỉ mỉ và mẫn cảm, chỉ cần liếc một cái đã biết Tiết Quan Hà đang mất tập trung.
“Tiết ca, huynh có phải có chuyện gì không vui hay không?”
Tiết Quan Hà sửng sốt lắc đầu, cười nói: “Không có, ta có thể có gì không vui chứ?”
“Nhưng mà thứ huynh đang cầm là giấm, không phải nước tương.” Nhạc Thù nhắc nhở.
Hắn ở trong phòng bếp lâu rồi, nhớ rõ ràng quy trình nấu từng món ăn, khi nào nên cho cái gì đều biết hết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tay Tiết Quan Hà run lên, suýt chút nữa đã làm đổ giấm vào nồi, vội vàng đặt xuống nhưng tay hắn lại không nghe sai khiến, lúc thu lại vô tình va vào chai nước tương, “bịch” một tiếng, cái chai rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.
“Tiết ca, huynh không sao chứ?” Nhạc Thù vội vàng đặt que củi xuống, lo lắng đứng dậy.
Tiết Quan Hà bỗng đập mạnh vào đầu mình một cái, giọng nói khàn khàn: “Nhìn tay chân thô lỗ này của ta xem!”
“Tiết ca, nếu trong lòng huynh có tâm sự có thể nói ra, không cần kìm nén.”
“Ta thật sự không có việc gì, ngươi giúp ta lấy một chai nước tương mới tới đây.”
“Ồ, vâng.”
Nhạc Thù đi rồi, Tiết Quan Hà hít sâu một hơi, xoa xoa gương mặt, cưỡng bách chính mình lấy lại tinh thần.
Trong khách điếm hầu hết đều là võ giả, tiếng chai nước tương bị vỡ nghe rất rõ ràng, A Nại tò mò thế nên chạy tới phòng bếp xem đã xảy ra chuyện gì.
“Sao trông ngươi có vẻ tinh thần bất an vậy? Có phải bởi vì ta phải rời đi nên không nỡ hay không?”
Tiết Quan Hà trợn mắt: “... Không nỡ rời xa cái miệng chua ngoa của ngươi sao?”