Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:39:07
Lượt xem: 41
“Ta có ý tốt an ủi hắn, hắn lại móc mỉa ta, đúng là hảo tâm không có hảo báo!”
Ôn Trứ Chi vạch trần A Nại: “Lúc ngươi móc mỉa người khác, người khác cũng nghĩ như vậy.”
A Nại: “... Công tử, rốt cuộc người đứng bên nào vậy?”
“Là ngươi khích hắn động thủ trước.” Ôn Trứ Chi thong thả uống dược thiện: “Ta biết ngươi muốn cho hắn phát tiết ra ngoài, Tiểu Tiết ôn hòa lương thiện, sau này sẽ hiểu được dụng ý của ngươi, nếu gặp phải người chậm hiểu, không phải ngươi bị thiệt rồi sao?”
A Nại mặt mày hớn hở: “Vẫn là công tử hiểu ta. Ta đâu có ngốc, tính tình Tiết Quan Hà thế nào ta còn không rõ hay sao?”
“Nhưng ngươi suýt nữa đã làm hỏng quy củ của Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi cười hỏi:“Không sợ bị Lục chưởng quầy trách phạt?”
“Lục chưởng quầy muốn phạt ta thì cũng phải phạt cả đồ đệ của mình, ta không sợ đâu.”
Ôn Trứ Chi buông chén, súc miệng, rửa mặt, lau khô tay, lúc này mới nói: “Đi theo ta giải thích rõ lý do với Lục chưởng quầy.”
“Lục chưởng quầy chắc chắn biết hết rồi.” A Nại chần chừ không muốn đi.
“Làm hỏng quy củ của người khác, phải xin lỗi.” Giọng điệu Ôn Trứ Chi dịu lại, nhưng không cho phép người khác từ chối: “Đi.”
A Nại nói thầm: “Ngài lại mượn cớ chứ gì.”
“Nói gì đó?”
“Không có gì!”
Lục Kiến Vi ăn cơm xong ngồi dưới hành lang phơi nắng. Ánh nắng ngày đông sau giờ ngọ ấm áp mà lại không quá nóng, chiếu vào người rất ấm áp.
Người của Kim Đao thương hành sắp xếp lại hàng hóa và hành lý, tới tới lui lui náo nhiệt vô cùng.
Sau ngày mai, khách điếm sẽ không còn ai nữa.
“Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi xoay xe lăn dừng lại bên cạnh nàng: “Vừa rồi A Nại và Tiết tiểu huynh đệ động thủ, làm hỏng quy củ của khách điếm, xin chưởng quầy thứ lỗi.”
A Nại cúi đầu rầu rĩ nói: “Lục chưởng quầy, ta không nên động thủ, xin lỗi. Nhưng mà hôm nay Tiết Quan Hà rất không bình thường, chi bằng ngươi hãy hỏi cho rõ ràng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-202.html.]
Hắn xưa nay nghĩ sao nói vậy, Ôn Trứ Chi đã quen rồi, thế nhưng lúc nghe thấy câu này cũng không nhịn được đỡ trán.
Lục Kiến Vi lười biếng nói: “Trẻ con luyện chút quyền cước cũng không sao, hai người các ngươi không dùng nội lực, không tính làm hỏng quy củ. Ý tốt của ngươi ta ghi nhớ trong lòng.”
“Lục chưởng quầy, hắn còn nhỏ, nói chuyện không biết nặng nhẹ, ngươi đừng để trong lòng.” Sắc mặt Ôn Trứ Chi rất chân thành.
Lục Kiến Vi thình lình hỏi: “Ôn công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi bảy.”
“Nhìn không giống.” Ánh mắt Lục Kiến Vi xẹt qua mặt hắn, chế nhạo cười nói: “Có phương thuốc bảo dưỡng nào không, chia sẻ một chút?”
Ôn Trứ Chi: “...”
Mọi người đều biết võ giả cấp bậc càng cao, tốc độ lão hoá của cơ thể lại càng chậm, tuổi còn nhỏ mà đạt được cấp bậc càng cao, diện mạo sẽ càng trẻ tuổi.
Như Lam Linh là võ giả cấp sáu, người gần bốn mươi tuổi mà trông mới chỉ như ba mươi.
Ôn Trứ Chi là võ giả cấp ba, theo lẽ thường võ giả cấp ba và dưới cấp ba không có năng lực duy trì nhan sắc, nhưng nhìn hắn lại trông như mới chỉ hơn hai mươi.
Vì vậy không phải tự nhiên mà Lục Kiến Vi lại trêu chọc hắn có trú nhan thuật.
Vậy mà Ôn Trứ Chi lại thật sự suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Ngủ sớm dậy sớm, ăn uống có quy luật, đọc nhiều sách, tâm trạng thoải mái, những điều này là đủ rồi.”
“...” Lục Kiến Vi bị hắn đánh bại.
Vân Mộng Hạ Vũ
A Nại nhịn không được hỏi: “Lục chưởng quầy, ngài bao nhiêu tuổi rồi?”
Mọi người vẫn luôn suy đoán Lục Kiến Vi cấp bậc cao, nhưng không đoán nàng lớn tuổi, bởi vì có một loại cảm ứng kỳ diệu.
Tuy nói võ giả cao cấp có trú nhan thuật, nhưng đều là võ giả, ít nhiều gì cũng sẽ nhìn ra được tuổi thật của đối phương.
Vậy nên cấp bậc khó lường và tuổi tác còn nhỏ của Lục Kiến Vi mới làm rất nhiều khách nhân giang hồ kinh ngạc không thôi.
Bọn họ đoán tuổi của Lục Kiến Vi không quá 30 tuổi.
Nhưng cụ thể là bao nhiêu lại không ai dám hỏi.
Lục Kiến Vi sảng khoái trả lời: “25.”