Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 261

Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:51:53
Lượt xem: 51

"Đừng để cho hắn chạy thoát, đây là Tầm Thường Khách, cho hắn ăn, còn lại để ngươi tự mình nghiên cứu."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai mắt A Điều sáng lên, vui vẻ đồng ý.

Nàng lấy ra một viên đan dược, tàn nhẫn nhét vào trong miệng Dư Tiệm Thanh, sau vài giây, Du Tiệm Thanh kinh hãi phát hiện nội lực của mình đang không ngừng biến mất!

"Ngươi đúng là lòng dạ ác độc…"

"A Điều." Lục Kiến Vi cắt ngang lời hắn: "Ta không muốn nghe thêm bất kỳ âm thanh nào từ hắn nữa."

A Điều cúi gầm mặt, nhưng ánh mắt lại phát sáng.

"Ta biết rồi."

Nàng duỗi tay lục tìm trong túi vải, lấy ra một viên đan dược đút cho Du Tiệm Thanh ăn dưới ánh mắt vừa sợ hãi vừa tức giận của đối phương.

"A Điều, ngươi cho hắn ăn dược gì vậy?" Tiết Quan Hà tò mò.

A Điều: "Thuốc câm."

"Khó trách, hắn không kêu ca nữa." Tiết Quan Hà ra vẻ gật gù thấu hiểu.

Du Tiệm Thanh: "…"

Hắn không kêu ca nữa sao?

Hắn là kêu không được mới phải!

"Lục chưởng quầy." Triệu Giang sửng sốt mất một lúc lâu mới phản ứng lại: "Chuyện này thứ cho ta nói thẳng, e là hành động này của ngài sẽ đắc tội với Võ Lâm Minh."

Lục Kiến Vi ngạc nhiên nói: "Tại sao ta lại đắc tội? Ta hảo tâm giúp bọn họ bắt được một tên u nhọt, làm sao lại đắc tội bọn họ? Võ Lâm Minh đều là những người hiệp can nghĩa đảm, tri ân báo đáp, cảm tạ ta còn không kịp."

"Nhưng…"

"Triệu quản sự." Lục Kiến Vi dịu dàng cười nói: "Ta xin đa tạ hảo ý của ngươi. Ta đã ở đây quấy rầy lâu rồi, Quan Hà, đi dọn dẹp đồ vật, chúng ta khởi hành đến Giang Châu."

Tiết Quan Hà lập tức vâng dạ.

"Cái này, cái này…" Triệu Giang đành phải chuyển sang cầu tình người khác: "Ôn công tử, ta thật sự không có ý khác, ngài giúp ta khuyên nhủ Lục chưởng quầy đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-261.html.]

Ôn Trứ Chi vuốt ve ngọc tiêu, híp mắt mỉm cười: "Triệu quản sự, mấy ngày nay đa tạ ngươi đã chiếu cố ta, nếu đã không đến Đông Lưu Thành được, ta cũng nên trở về Nam Châu. A Nại, đi thu dọn đồ vật đi."

A Nại: Có phải công tử không yên tâm cho nên muốn đích thân đi theo?

Hắn không chút do dự gật đầu: "Được!"

Triệu Giang: "…"

"Lục chưởng quầy!" La Liên Hoàn cũng vội vã hô to: "Vết thương của sư huynh ta còn chưa trị khỏi, ngài có thể giúp đỡ được không?"

Vừa rồi Cát trưởng lão đã xem qua, nội thương của La Thắng không dễ trị, cho dù có mang đến tận cửa cũng không có ai dám mạo hiểm bị phản phệ mà cứu hắn.

Hiện giờ chỉ còn lại một tia hy vọng là Lục Kiến Vi.

Lục Kiến Vi nói: "Chờ đến khi ta tới Giang Châu an cư, nếu như các ngươi còn có lòng cứu hắn, có thể tới Bát Phương khách điếm ở Giang Châu tìm ta."

"Vậy thì ta mang theo sư huynh đi cùng với các ngươi!"

"Liên Hoàn." Cát trưởng lão ngăn nàng lại: "Về trong phong trước lại nói. Trong phong có y sư, bọn họ sẽ trị liệu cho La Thắng."

Cho dù La Liên Hoàn có cứng đầu đến đâu cũng không thể không nghe theo quyết định của trưởng bối.

Trong lòng nàng âm thầm che giấu sự khó chịu, đỏ mắt nhìn sang Yến Phi Tàng, người sau vác hành trang lên, bên hông đeo huyền đao, dùng dây thừng trói chặt Du Tiệm Thanh, ném cả người hắn vào trong thùng xe ngựa.

Khuôn mặt Triệu Giang tràn đầy u sầu, Lục chưởng quầy và Ôn công tử đều quyết định rời đây sau khi nghe hắn nói chuyện, có phải hắn đã đắc tội với bọn họ rồi không?

"Chưởng quầy, mọi thứ đã chuẩn bị xong." Tiết Quan Hà nhảy lên vành xe.

Lục Kiến Vi xoay người lên ngựa, nhìn về phía Triệu Giang ôn hòa nói: "Triệu quản sự chớ có suy nghĩ nhiều, chỉ là cửa hàng mới ở Giang Châu cần phải khai trương gấp, ta đã không thể chờ được nữa."

"Lục chưởng quầy thuận buồm xuôi gió." Triệu Giang chắp tay, nỗi thấp thỏm trong lòng dần tiêu tan.

Lục Kiến Vi phất tay rời đi.

"Lục chưởng quầy, chúng ta cùng đồng hành trên đường đi." A Nại đánh xe ngựa đi theo sát phía sau.

Tiết Quan Hà nghi ngờ: "Không phải các ngươi phải về Nam Châu sao?"

"Đoạn đường phía trước cùng đường mà."

"Cũng phải."

Loading...