Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 264
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:51:58
Lượt xem: 57
Yến Phi Tàng và A Điều đã đi vào tiền viện, Tiết Quan Hà dắt xe ngựa đi vào, hai chủ tớ Ôn gia vì chân không tiện nên đều ở ngoài viện.
Người tới có hai người cấp sáu, ba người cấp năm.
Thật đúng đánh giá cao nàng mà!
Ôn Trứ Chi ngồi xe lăn, chậm rãi đẩy xuống dốc, còn chưa kịp vào cửa đã bị người tới chặn lại.
Trong lòng n.g.ự.c hắn ôm một chiếc hộp vuông, dài bằng cánh tay, nhìn về phía Lục Kiến Vi.
"Lục chưởng quầy, vụ làm ăn hai mươi vạn lượng, ngươi làm không?"
Lục Kiến Vi: "…"
Ra khỏi cửa có thể mang theo nhiều tiền như vậy sao?!
"Quan Hà, kéo Du Tiệm Thanh lại đây." Lục Kiến Vi cảm thấy mệt mỏi trước tình cảnh bị người khác uy hiếp.
Tiết Quan Hà nghe lời làm theo, xách Du Tiệm Thanh từ trong thùng xe ra ném vào viện.
Du Tiệm Thanh nhìn thấy đồng môn, kích động đến rơi lệ, nhưng bởi vì uống thuốc câm cho nên không nói được lời nào.
"To gan lớn mật!" Người cầm đầu tức muốn hộc máu: "Ngươi dám làm nhục đệ tử Võ Lâm Minh chúng ta!"
Lục Kiến Vi cười lạnh: "Đừng phí lời, muốn đánh cứ việc đánh."
Năm người liếc nhìn nhau, đồng thời cầm vũ khí lên tiến về phía Lục Kiến Vi, kiếm quang và đao ảnh đan chéo, điên cuồng gào thét tiến đến.
Lục Kiến Vi nâng bàn tay trắng nõn lên, chưởng phong nháy mắt đánh ra.
Nội lực của năm người như bị một bức tường vô hình kiềm hãm, không thể mảy may đến gần nàng.
Trong giao diện của hệ thống, tiền tệ leng keng tụt xuống không ngừng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi đau lòng muốn chết, lập tức khởi động đạo cụ công kích.
"Phanh phanh phanh bang bang!"
Năm người lần lượt rơi xuống đất, m.á.u tươi không ngừng phun ra, khuôn mặt dữ tợn.
Năm người: ???
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-264.html.]
Du Tiệm Thanh: ???
"Mấy tháng không gặp, võ công của chưởng quầy càng lúc càng tiến bộ." Trương bá cười ha hả khen ngợi.
Lục Kiến Vi: "…"
Chỉ có thể nói, sức mạnh của đạo cụ khách điếm vẫn giống như trước.
A Nại đẩy Ôn Trứ Chi vào trong viện, nói với vẻ mặt ngạc nhiên: "Lục chưởng quầy, chưởng pháp vừa rồi của ngài rất có cảm giác trở về nguyên trạng. Chưởng pháp tên là gì?"
Sắc mặt Lục Kiến Vi hờ hững: "Tuyệt kỹ độc môn, chê cười rồi."
"Chiêu thức này thật sự tinh diệu." Ôn Trứ Chi đưa hộp gỗ trong tay ra: "Lục chưởng quầy, xin vui lòng nhận cho."
Sáu người của Võ Lâm Minh đều được cho ăn Tầm Thường Khách, dùng dây thừng trói chặt nhốt vào chuồng ngựa.
Lục Kiến Vi triệu tập mọi người tới thính đường, ngồi vây quanh ở bên cạnh bàn.
"A Nhạc đâu rồi?"
Trương bá đáp: "Tấm bảng hiệu mà chúng ta đặt ở tiệm thợ mộc đã hoàn thành, Nhạc Thù đi lấy một lát nữa sẽ trở về."
"Không sao, chúng ta mở họp trước, chờ hắn trở về ngươi nói lại cho hắn là được."
"Chưởng quầy mời nói."
Khuôn mặt Lục Kiến Vi giãn ra: "Điều thứ nhất chính là ngày khai trương của khách điếm, ta không biết ở Giang Châu có cần chú ý gì hay không, Trương bá cảm thấy khai trương ngày nào thì thích hợp?"
"Không có gì cần đặc biệt chú ý." Trương bá móc ra một quyển sách từ trong tay áo nói: "Trước khi ngài tới ta đã nghiên cứu hoàng lịch, ngày mốt, ngày mười tám, ngày hai mươi sáu là ngày lành trong tháng này, tháng sau cũng có, chưởng quầy có thể chọn một ngày."
Lục Kiến Vi trong lòng vui mừng, không hổ là quản gia đã làm việc mấy chục năm, công tác chuẩn bị được làm rất chu đáo.
"Vậy ngày mốt đi."
Trương bá cười gật đầu: "Vậy thì tốt quá, ta và A Thù vẫn luôn đợi ngài tới để khai trương."
"Chúc mừng Lục chưởng quầy trước." Ôn Trứ Chi cười nói: "Chúc khách điếm kinh doanh tài nguyên cuồn cuộn."
Lục Kiến Vi cực kỳ thích những lời này.
"Hy vọng được như lời ngươi nói."
"Chuyện thứ hai." Đầu ngón tay của nàng gõ nhẹ lên mặt bàn: "Võ Lâm Minh không tìm được hung thủ thực sự, muốn lấy ta là một kẻ vô danh làm người chịu tội thay, xem như ta và bọn họ đã kết thù oán, bọn họ là quái vật khổng lồ, còn ta chỉ là chưởng quầy của một khách điếm. Nếu như các ngươi không muốn gặp phiền phức, có thể lập tức phủi sạch quan hệ với ta, như vậy thì bọn họ sẽ không làm khó dễ các ngươi."