Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 301
Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:53:41
Lượt xem: 55
Nói đến cùng, hắn cũng cảm thấy nữ nhi không thể kế thừa gia nghiệp, thậm chí còn không bằng cháu trai trong tộc.
Vân Huệ tạm thời không muốn gặp hắn, nàng sợ khi bản thân vừa thấy hắn liền cầm lòng không đặng mà để lộ ra dáng vẻ cuồng loạn.
Huống hồ nàng còn muốn ở cùng một chỗ với A Điều, đền bù khoảng trống suốt mười năm.
"Lục chưởng quầy." Vân Huệ thấp thỏm dò hỏi: "Nghe nói quý cửa hàng có thể cung cấp khám và chữa bệnh, ta có thể đặt một gian phòng ở đây điều dưỡng được không?"
Lục Kiến Vi không chút khách khí: "Thứ phòng một ngày một trăm văn, phòng chính một ngày năm trăm văn, phí dược liệu tính riêng, chỉ có điều A Điều là nữ nhi của ngươi, nếu như nàng nguyện ý tự mình điều dưỡng cho ngươi thì sẽ không thu phí."
"Ta đặt thứ phòng một tháng." Vân Huệ lấy ra ba lượng.
Lục Kiến Vi mỉm cười nhận lấy.
"Ngươi có thể tùy ý lựa chọn phòng trên lầu hai."
Vân Huệ vào ở trong gian phòng phía đông lầu hai.
Nàng là người khá cần mẫn, lại quán xuyến sự vụ lớn nhỏ trong nhà rất nhiều năm, thân thể vừa mới khá hơn đã chạy đến giúp đỡ làm việc.
Các tiểu nhị trong khách điếm đều là nam nhân, việc sức lực không thành vấn đề, nhưng xét về phương diện cẩn thận thì còn kém xa.
Vân Mộng Hạ Vũ
A Điều chỉ thích nghiên cứu dược lý, không hiểu tạp vụ, rất nhiều việc trong khách điếm nàng không hề nhúng tay vào.
Sự gia nhập của Vân Huệ thật sự đã giúp ích rất nhiều cho khách điếm.
Bất kể là chuyện gì, nàng cũng có thể hoàn thành một cách nhanh chóng, đồng thời tốt nhất.
Giày của Nhạc Thù hỏng, nàng kịp thời làm một đôi mới; tay áo của Tiết Quan Hà bị rách, nàng cẩn thận may vá lại; quần áo giày vớ của A Điều đều do nàng tự mình khâu vá, cũng làm mấy bộ áo lót cho cô nương.
Từ năm sáu tuổi A Điều đã đi theo Hồ Cửu Nương phiêu bạt giang hồ, có rất nhiều chuyện biết nhưng lại không hiểu, áo lót của cô nương không thể mua ở bên ngoài, chỉ có thể tự mình khâu vá, tài nữ công của nàng rất nát, làm áo lót thì xiêu xiêu vẹo vẹo, chất vải cũng rất kém khiến Vân Huệ nhìn thấy thì rơi nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-301.html.]
Dù sao đi nữa, sau khi Vân Huệ chuyển vào ở, sự thoải mái trong sinh hoạt của mọi người trong khách điếm tăng lên nhanh chóng.
Lục Kiến Vi cũng được lợi rất nhiều.
Nàng không có suy nghĩ "nam nữ thụ thụ bất thân", nhưng trong sinh hoạt hằng ngày, nữ nhân và nam nhân cũng sẽ có nhiều điều bất tiện.
Trước đây, trong khách điếm toàn là tiểu nhị nam, nàng là nữ chưởng quầy duy nhất, cuộc sống của nàng không quá thuận tiện.
Sau khi Vân Huệ đến, bất kể là đối với A Điều hay là đối với nàng đều đặc biệt chiếu cố.
Tính tình của nàng dịu dàng, giọng điệu khi nói chuyện có sự mềm mại đặc trưng của vùng Giang Nam, khi làm việc gì cũng cẩn thận và chu đáo, săn sóc tỉ mỉ, dễ dàng có được hảo cảm của mọi người.
Lục Kiến Vi cảm nhận được sự che chở dịu dàng từ trưởng bối đã lâu không có.
Về phần Giang Vận Xương, hắn cảm thấy xấu hổ, không dám cưỡng ép khuyên thê tử và nữ nhi về nhà cho nên đích thân mang theo lễ vật hậu hĩnh đến cửa để tỏ lòng biết ơn với Lục Kiến Vi, muốn nhân cơ hội này gặp mặt thê tử và nữ nhi.
Cho dù Vân Huệ không muốn nhìn thấy hắn, A Điều cũng không có nhiều tình cảm cha con với hắn.
Cứ như thế trôi qua năm ngày.
Đến ngày cha con Hồng gia tới lấy thương.
Sáng sớm tinh mơ, hai người đã cầm tráp tiền đến cầu kiến Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi ngồi trong thính đường uống trà, trên bàn là một chiếc hộp gỗ thon dài, cao bảy thước ba tấc, bề ngoài thô sơ nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khinh thường.
Hai mắt Hồng Anh Kiệt dán chặt trên đó.
Hồng Hạ cung kính nói: "Lục chưởng quầy, đây là mười lăm vạn lượng, tất cả đều ở đây, mời ngài kiểm kê lại."
Trương bá nhận lấy, đếm đủ số rồi gật đầu với Lục Kiến Vi.
"Hồng bang chủ thật sảng khoái, cây thương này liền giao cho các ngươi."