Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 355
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:02:58
Lượt xem: 52
Lương Thượng Quân còn chưa vươn tay ra đã bị người khác vỗ một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ngươi làm gì thế?”
“Hôm nay ngươi quét chuồng ngựa không sạch, phạt một quả đào, quả này thuộc về ta.” Tiết Quan Hà nghiêm trang nói.
Lương Thượng Quân không dám tin: "Rõ ràng ta đã quét rất sạch sẽ rồi, dựa vào đâu ngươi lại vu khống ta, còn trừ đào của ta nữa?”
Tiết Quan Hà cười phá lên: “Ha ha, ta nói đùa thôi mà, để ngươi cảm nhận thế nào mới là hắc ám.”
“...”
Từ Lạc châu đến Giang Châu, ra roi thúc ngựa cũng cần mười ngày, nếu kéo thêm hành lý thì phải chậm lại một hai ngày.
Thiên Lí Lâu ở Kinh Châu cách rất gần.
Người của Võ Lâm Minh còn chưa tới, hạ lễ bồi tội của Thiên Lí Lâu đã tới.
Tiếng chuông thanh thúy êm tai xuyên thấu qua cửa viện, gió mát thoảng qua, mùi thơm ngào ngạt lượn lờ trong không khí.
"Lục chưởng quầy, đã lâu không gặp.”
Lam Linh vẫn mặc váy lụa đỏ như trước, lộ ra da thịt trắng như tuyết của nàng, cổ tay và cổ chân nàng đeo chuông vàng, thướt tha bước vào tiền viện.
Lam Linh trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, đuôi mắt được kẻ xếch lên càng tăng thêm mấy phần mị hoặc.
Lục Kiến Vi mỉm cười nói: "Mấy tháng không gặp, phong thái của Lam cô nương càng hơn trước.”
"Cái miệng nhỏ của Lục chưởng quầy thật ngọt.” Lam Linh đong đưa vòng eo mềm mại, đi tới trước mặt Lục Kiến Vi, đầu ngón tay trắng nõn vươn về phía trước định vuốt ve gương mặt nàng: “Nhìn khắp giang hồ cũng không tìm được một mỹ nhân nào hợp tâm ý ta như Lục chưởng quầy.”
Lục Kiến Vi tránh đi đụng chạm của nàng.
"Lam cô nương khiêm tốn rồi, trong mắt ta, ngươi mới là người phong hoa tuyệt đại nhất.”
Khen xã giao ai mà không biết cơ chứ?
Lam Linh bị nàng chọc cho vui vẻ, đôi mắt quyến rũ như nước mùa xuân, nói là câu hồn nhiếp phách cũng không quá đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-355.html.]
"Nếu không tại sao Lục chưởng quầy có thể làm ăn được, chỉ bằng hai câu này, ta đã hận không thể mang tất cả tài sản ra tặng cho ngươi."
"Vậy thì Lam cô nương lấy ra đi.” Lục Kiến Vi híp mắt mỉm cười đưa tay ra: “Từ trước đến nay, ta chỉ nhìn vào người khác có làm thật hay không.”
Lam Linh cười nói: "Dáng vẻ yêu tiền này của ngươi cũng làm ta thích muốn chết.”
Sau đó nàng vỗ tay ra hiệu cho người bên ngoài.
Ngoài viện đã có xe ngựa chờ từ lâu, nhận được mệnh lệnh của nàng, thủ hạ mang rương nối đuôi nhau đi vào.
Tổng cộng có tám rương, mỗi một rương đều cực kỳ nặng.
Lục Kiến Vi ra vẻ kinh ngạc: "Đây là?”
"Lục chưởng quầy, lúc trước có chút hiểu lầm, ngược lại khiến ngươi oan uổng chịu điều tiếng, đều là chuyện xấu của lão tặc họ Hạ gây ra, hắn tranh vị trí phó lâu chủ với ta đã lâu, đánh không lại ta, lại nhắm lên người hảo bằng hữu của ta, đúng là tên trời đánh, nên để cho hắn nếm thử cực hình của Huyền Kính Tư mới hả lòng!"
"Hảo bằng hữu?”
"Lúc trước ngươi đã giúp ta nhiều chuyện như vậy, ta cho rằng chúng ta đã là hảo bằng hữu rồi.”
Lục Kiến Vi cười ha ha.
Nếu thật sự là hảo bằng hữu, dựa vào tu vi cấp sáu của Lam Linh, chắc hẳn Lục Kiến Vi đã sớm mở khóa được thương phẩm đặc biệt của hệ thống rồi.
Vậy tại sao nàng đến bây giờ vẫn chưa được hưởng thụ sự tiện lợi của các sản phẩm công nghiệp hiện đại chứ?
Thuộc hạ Lam Linh lần lượt mở rương, bên trong lại càng ngoạn mục.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thuộc hạ lại như thủy triều rút đi.
"Gia thế của Lam cô nương quả nhiên bất phàm.” Lục Kiến Vi dặn dò: “Trương bá, Yến Phi Tàng, mấy người các ngươi thay ta dọn đồ lên lầu ba.”
Nhóm tiểu nhị nhận mệnh.
"Ta nào có nhiều tiền như vậy?” Lam Linh tươi cười như hoa: “Những thứ này đều là lâu chủ tự mình ra lệnh chuẩn bị, là đặc biệt tạ lỗi Lục chưởng quầy. Lục chưởng quầy nguyện ý nhận lấy thì ta yên tâm rồi.”
Lục Kiến Vi: "Làm ăn mà, dĩ hòa vi quý.”
Trước mắt thu toàn bộ tiền tài, về phần ân oán đến lúc đó lại nói sau.