Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 386
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:11:54
Lượt xem: 46
Dáng dấp mày rậm mắt to, sao trong miệng lại phun ra đầy phân vậy?
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, đạo cụ cấp bảy đập thẳng tới, người kia cũng chỉ có tu vi cấp sáu, không thể chống đỡ, cắm đầu ngã xuống từ tường viện phát ra một tiếng vang trầm.
Đám người: “...”
Trong lòng các phú thương tham gia phiên điều trần càng thêm kính sợ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc trước bọn họ suy đoán Lục Kiến Vi không tầm thường, người có thể hòa thuận với Huyền Kính Tư và khách nhân giang hồ tuyệt đối không tầm thường.
Chiêu này vừa ra đã triệt để chứng thực.
Người tới vừa nhìn đã biết chính là cường giả, Lục chưởng quầy ngay cả tay cũng không nhúc nhích đã đánh người đó rơi khỏi tường, thật sự là tuyệt kỹ thần kỳ!
Những khách nhân giang hồ còn lại thì trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Con lừa ngốc ở đâu ra, ngay cả Bát Phương khách điếm mà cũng dám trêu chọc, sau khi nghe nguyên do vụ án, lại vẫn nói chuyện thay cho Uông Trì Tiết, quả thực là một kẻ không có đầu óc!
Bây giờ thì hay rồi, bị đánh cho sấp mặt.
Có mất mặt hay không?
A Nại chế giếu ngay: "Ngu như lợn, không phân trái phải, đổi trắng thay đen, quả thực ngu không ai bằng.”
"Nói hay lắm!” Tiết Quan Hà mắng theo: “Nói hắn ngu như lợn ngược lại là sỉ nhục con lợn, ta thấy hắn không bằng heo chó, nếu không thì sao có thể nói ra những lời táng tận lương tâm kia được?”
"Chưởng quầy, để hắn đi quét chuồng ngựa đi!” Nhạc Thù lạnh lùng nói: “Hắn cũng chỉ có thể làm bạn với phân ngựa thôi.”
"Ta cũng thấy vậy.” Yến Phi Tàng gật đầu.
Trương bá lại nói: "Người này nhìn có chút quen mắt.”
"Đây không phải Đỗ Hàn Thu sao?” Quỷ độn thổ phút chốc chui ra ngoài: “Sao hắn lại tới đây?”
"Đỗ Hàn Thu là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-386.html.]
"Cái tên này rất quen tai, rốt cuộc là ta đã nghe ở đâu nhỉ?”
"Ta nhớ ra rồi, Lâm Tòng Nguyệt, hắn là trượng phu của Lâm Tòng Nguyệt!”
“...”
Khách nhân giang hồ có kinh nghiệm phong phú, có thể không biết Đỗ Hàn Thu, nhưng không thể không biết Lâm Tòng Nguyệt.
Quần Phương Đố của Lâm Tòng Nguyệt năm đó không biết đã khuấy động biết bao mưa gió, dẫn tới bị bao nhiêu khách nhân giang hồ truy sát, ngay cả Thần Y Cốc xưa nay siêu nhiên cũng không thể không ra mặt nghiên cứu giải dược.
Làm trượng phu của một nhân vật phong vân, thanh danh của Đỗ Hàn Thu cũng không tính là tốt, cuộc sống của hắn cũng không tốt lắm.
Sau khi Thần Y Cốc giải độc cho hắn, hắn đã ở lại Thần Y Cốc làm hộ vệ, mấy năm nay vẫn không hề lộ diện, nay đột nhiên lại xuất hiện ở khách điếm khiến người ta giật mình.
Tu vi của hắn đang cấp sáu, trên giang hồ đã được coi là cao thủ, lại bởi vì tuổi nhỏ thành danh nên xưa nay đều tâm cao khí ngạo.
Một khắc ngã xuống từ tường viện này, hắn hận không thể nứt ra một khe hở trên mặt đất, lập tức chui vào biến mất trước mặt người khác.
Tiếng nghị luận truyền đến tai Lục Kiến Vi, nàng không khỏi nhìn về phía A Điều.
Độc mà Lâm Tòng Nguyệt chế ra trước khi c.h.ế.t còn đang ở trong cơ thể A Điều, tạm thời không có thuốc nào chữa được.
Đối với một đại sư y độc như vậy, tâm lý Lục Kiến Vi rất phức tạp. Nàng tiếc hận những gì Lâm Tòng Nguyệt đã gặp phải, kính nể trình độ của Lâm Tòng Nguyệt, nhưng lại bất mãn vấn đề nàng để lại.
Đây là một vấn đề trí mạng.
Nhưng mà, Đỗ Hàn Thu tới chỗ này làm gì? Vì tham gia náo nhiệt, hay để lấy cảm giác tồn tại?
Nghe khẩu khí của hắn, hình như còn canh cánh trong lòng chuyện Uông Trì Tiết bị giết.
Những người còn lại cũng trăm mối không có cách giải, nhao nhao hành lễ với hắn, hi vọng hắn có thể bò dậy từ dưới đất lên để giải thích.
Đỗ Hàn Thu: “...”
"Nếu ta nhớ không lầm, Uông Trì Tiết cưới Đỗ thị làm thê tử.” Ôn Trứ Chi chầm chậm mở miệng, một câu đánh thức đám người.
Vị hảo hữu kia của Uông Trì Tiết ngẩn người.
"Đúng là hắn đã từng đề cập đến việc này, nói nhà mẹ đẻ của thê tử hắn có vị khách nhân giang hồ phi thường lợi hại, chỉ là hai bên không gần gũi, vẫn chưa được nhìn thấy mặt.”