Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 395
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:12:07
Lượt xem: 40
Đối với những y sư giống như Lâm Tòng Nguyệt mà nói, không nghiên cứu ra thuốc giải chân chính thì sẽ không nghỉ ngơi.
Nàng sẽ không thỏa mãn với cái gọi là "thuốc giải theo hàng tháng".
Lục Kiến Vi có lý do để nghi ngờ, phương thuốc tàn dư sót lại trong sổ ghi chép rất có khả năng liên quan đến chất độc trong cơ thể A Điều.
Ôn Trứ Chi nói với nàng những tin tức này, hẳn là cũng có suy đoán tương tự.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng tin Ôn Trứ Chi sẽ không dùng tin tức giả để lừa gạt nàng, điều kiện để hắn làm như vậy là cái gì?
Đều là làm ăn buôn bán, dù sao cũng phải giao dịch công bằng.
Tuyệt đối không thể chỉ là vì một chỗ ngồi độc quyền.
Nàng không muốn đoán tới đoán lui, cứ thế đi thẳng xuống lầu vào phòng giường chung.
Ôn Trứ Chi đang dựa vào cửa sổ đọc sách, góc độ vừa vặn hứng được ánh nắng len lỏi chiếu qua ô cửa sổ, yên lặng rơi xuống trên đùi hắn, không mảy may chạm đến trang sách, độ sáng vừa phải sẽ không làm đau mắt.
"Lục chưởng quầy." Hắn ngẩng đầu, đặt sách xuống, tự đẩy xe lăn đến bên cạnh bàn, vươn tay rót một chén trà: "Mời ngồi."
Vừa lúc có một chiếc ghế dựa được kéo khỏi mép bàn, như thể nó đã sớm chờ đợi vị khách đến.
Hương trà thơm ngào ngạt, sương mù tràn ngập không gian.
Chỉ đơn giản nhìn vẻ bề ngoài, rất khó để người ta liên tưởng đến vị chỉ huy sứ thần bí khó lường.
Lục Kiến Vi rất biết lắng nghe.
"Là vì việc của Lâm Tòng Nguyệt sao?" Ôn Trứ Chi đẩy chén trà lại gần hơn: "Tàn phương có thể cho ngươi."
"Vì sao?" Lục Kiến Vi chưa bao giờ tin tưởng sẽ có bánh từ trên trời rơi xuống.
Ôn Trứ Chi cười nói: Xem như là bán cho ngươi một ân tình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-395.html.]
"Vô công bất thụ lộc."
"Giao dịch công bằng, một tàn phương đổi lấy một chỗ ngồi."
Lục Kiến Vi: "… Ngươi chắc chứ?"
"Chắc chắn."
"Thôi được rồi." Dù sao nàng cũng không lỗ.
Ôn Trứ Chi quay xe lăn, đi đến bên tủ sách, khom người nhặt văn phòng tứ bảo, sau đó quay trở lại cạnh bàn bày trang giấy ra.
"Vừa rồi không có thời gian, xin Lục chưởng quầy chờ một chút."
Lục Kiến Vi nhướng mày nói: "Tàn phương xa xưa như vậy mà ngươi còn nhớ rõ sao?"
"Lúc trước khi trở về Nam Châu ta có lấy ra xem thử." Ôn Trứ Chi thong thả mài nghiên mực, cười nói: "Nếu như có vấn đề gì, với y thuật của Lục chưởng quầy, nhất định có thể nhìn ra."
Lục Kiến Vi suy đoán, hẳn là bởi vì vụ án của Hồ Cửu Nương nên hắn mới trở về Nam Châu xem xét hồ sơ lại một lần.
"Đã là tàn phương , nếu không hiểu ý nghĩa của nó thì làm sao có thể nhìn ra?"
Ôn Trứ Chi cong mắt: "Là ta không thông hiểu dược lý, chỉ sợ nhớ nhầm tên dược liệu, có gì sai sót xin thứ lỗi."
"Đồ miễn phí mà, cho dù chữ viết có tệ đến đâu ta cũng không có tư cách để bắt lỗi." Lục Kiến Vi thấy cái bàn hơi cao, đối với một người ngồi xe lăn như hắn có hơi khó khăn liền nói: "Ngày mai ta bảo A Nhạc làm cho ngươi một cái bàn khác.”
"Đa tạ."
"Không cần khách khí."
Nước trà nguội dần, mực nước đọng lại trong nghiên mực.
Ôn Trứ Chi cầm bút chấm vào mực, nghiêm túc viết lại tàn phương thuốc của Lâm Tòng Nguyệt.
Hắn không phải nghĩ đến cái gì liền viết cái đó, mà là dựa theo thứ tự ban đầu của phương thuốc viết ra tên của từng dược liệu, đồng thời thay thế những chỗ nhòe đi vì dính m.á.u bằng mực nước, hoàn toàn khôi phục lại trật tự ban đầu của dược liệu.
Lục Kiến Vi âm thầm tán thưởng tính tỉ mỉ của hắn.