Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 422

Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:19:49
Lượt xem: 42

Ánh mắt nàng lướt qua Lục Kiến Vi, hướng về phía Thượng Quan Dao.

"Ngồi xuống đi, ta bắt mạch cho ngươi.”

Thượng Quan Dao ngoan ngoãn theo lời, vươn cổ tay ra.

"Dì Viên, ta thật sự đã tốt hơn nhiều rồi, ra ngoài lâu như vậy đều không xảy ra chuyện gì, ngài không cần lo lắng đâu.”

Viên y sư thăm dò một lát rồi thu tay lại.

"Đúng là không việc gì, nhưng ngươi tự mình rời khỏi nhà có hơi chút tùy hứng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ta có để thư lại mà.” Thượng Quan Dao ủy khuất nói: “Còn có Tiểu Đào bảo vệ ta.”

Viên y sư nói trúng tim đen nàng: "Nếu nàng thật sự có thể bảo vệ cho ngươi, vậy thì ngươi và vị bằng hữu mới quen này biết nhau như thế nào?”

“...”

Viên y sư thấy nàng buồn bã thì bất đắc dĩ thở dài: "Thôi được rồi, ngươi đã lớn như vậy mà chưa từng ra khỏi cửa, trong lòng mong ngóng giang hồ cũng là chuyện thường tình. Không giới thiệu bằng hữu của ngươi cho ta sao?”

"Nàng là Thẩm Thập Nhị, đã cứu ta ở Ngô Châu.” Thượng Quan Dao rất có nghĩa khí nói: “Dì Viên, nàng có vị bằng hữu bị bệnh, muốn vào trong cốc cầu xem bệnh, thế nhưng không có người quen biết, sợ không tìm được y sư, cho nên ta đã dẫn nàng vào đây.”

Viên y sư nhìn về phía Lục Kiến Vi.

Thân hình cao gầy, dù dung mạo không có gì đặc biệt nhưng khí độ lại bất phàm, nhưng kỳ quái là, nàng không cảm giác được chút khí tức võ giả nào trên người Thẩm Thập Nhị.

"Thẩm cô nương là võ giả sao?”

Lục Kiến Vi gật đầu: "Chỉ biết chút khoa chân múa tay thôi, A Dao nói quá lời rồi, ta chỉ thuận tay giúp Tiểu Đào đỡ một kích, cho dù không có ta, Tiểu Đào cũng có thể tránh đi.”

"Không phải, nếu không có ngươi, nhẹ nhất ta cũng phải mù một con mắt.” Tiểu Đào lắc đầu như trống bỏi.

Viên y sư nhẹ nhàng cười, không tiếp tục truy hỏi đến cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-422.html.]

Khách nhân diang hồ đều có bí mật của mình, chỉ cần không thương tổn người khác thì không cần thiết phải điều tra ngọn ngành làm gì.

"Bằng hữu của Thẩm cô nương gặp phải chứng bệnh gì? Nếu ta có thể chữa trị thì ngươi cứ mang người vào đây.”

Thượng Quan Dao vui vẻ ra mặt: "Dì Viên thật tốt!”

"Đa tạ Viên y sư.” Lục Kiến Vi tiếp tục miêu tả các triệu chứng của Tam Nguyệt Khứ, lại thuận miệng bổ sung thêm vào triệu chứng gây rối loạn.

Thân phận hiện tại của nàng là người không thông y lý, thời điểm người bình thường miêu tả chứng bệnh, thường sẽ có sơ hở hoặc sai lầm.

Sau khi Viên y sư nghe xong, nàng hơi nhíu mày lại.

"Nghe lời ngươi nói, chắc là trúng độc."

"Độc?” Lục Kiến Vi ra vẻ không hiểu: “Ta thấy không giống trúng độc.”

Viên y sư: "Có một loại độc gọi là Tam Nguyệt Khứ, là độc dược mạn tính, sau khi trúng độc, người bệnh sẽ dần xuất hiện các triệu chứng choáng đầu, nôn mửa, n.g.ự.c đau nhức, lục phủ ngũ tạng cũng sẽ suy kiệt, nghiêm trọng còn dẫn đến đột quỵ, vừa đến thời hạn ba tháng thì sẽ tử vong, giống như là đột phát bệnh nan y vậy.”

"Trách không được ta mới nghe đã thấy quen tai!” Bạch Quả ngạc nhiên: “Thẩm cô nương, sao bằng hữu của ngươi lại trúng loại độc này?”

"Loại độc này thì sao?”

"Độc này đến từ Tây Nam, vùng này của chúng ta rất hiếm thấy.”

Lục Kiến Vi lo lắng hỏi: "Có thể trị được hay không?”

Đương nhiên là nàng biết hiếm thấy, nếu không cũng sẽ không giả vờ như không biết loại độc này.

Viên y sư nói: "Ta chuyên nghiên cứu kinh mạch, không có sở trường giải độc, độc bình thường thì ta có thể giải, nhưng Tam Nguyệt Khứ thì lực bất tòng tâm.”

"Vậy phải làm sao bây giờ?” Thượng Quan Dao vội la lên: “Trong cốc có vị y sư nào chuyên về giải độc không?”

Viên y sư trầm tư một lát rồi nói: "Ngày mai là yến tiệc sinh thần của Đậu Đình, các ngươi đi cùng ta, lão am hiểu giải độc, nếu như lão đồng ý ra tay cứu giúp thì chắc là có thể cứu được bằng hữu của Thẩm cô nương.”

Đậu Đình.

Trên phần lạc khoản của thiếp mời chính là cái tên này.

Loading...