Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 439
Cập nhật lúc: 2024-10-07 21:20:13
Lượt xem: 38
Nếu không phải người ở trong hoàn cảnh này chính là nàng, có lẽ Lục Kiến Vi sẽ cảm thấy buồn cười trước cảnh tượng quái đản này.
Ánh mắt đối phương dừng lại trên mặt nàng một lúc, sau đó rơi xuống cư sĩ Quy Hạc đang xụi lơ nằm trên mặt đất.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn bước qua bậu cửa sổ, đi vào trong phòng.
"Đứng lại." Lục Kiến Vi mở miệng.
Người tới đứng ở bên cửa sổ, không nhúc nhích.
Vóc người của hắn khá cao, mặc trên người bộ huyền y cao thẳng, vạt áo và cổ tay áo đều được thêu hoa văn màu vàng sẫm, thắt lưng bằng da quấn quanh eo, bên dưới treo một lệnh bài bằng sắt, có khắc chữ "Kính" ở phía trước.
Thân phận rõ ràng.
Lục Kiến Vi tiện tay vung chung trà trên bàn đánh về phía cửa sổ. Người sau theo bản năng dùng đao chặn lại, tách trà va vào mặt đao, phát ra âm thanh vỡ vụn, rơi xuống đầy đất.
Người ở ngoài viện nghe thấy cũng không thèm để ý.
Con thú trong chuồng giãy giụa là chuyện bình thường.
Lục Kiến Vi hỏi: "Các hạ là ai?"
"Huyền Kính Tư, Bùi Tri."
"Bùi Tri? Chưa từng nghe nói đến."
"…"
"Có việc gì sao?"
"Truy bắt hung phạm."
"Ai là hung phạm?"
"Thượng Quan Hạc."
Lục Kiến Vi đá một chân vào người đang xụi lơ dưới đất.
"Ngươi nói hắn à?"
"Ừ."
"Hắn phạm phải chuyện gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cát gia ở Ngô Châu." Bùi Tri dừng một chút: "Lừa gạt g.i.ế.c hại võ giả vô tội."
Lục Kiến Vi nhướng mày, vụ án này được điều tra nhanh thật, làm sao biết được là võ giả bị lừa giết?
"Ngươi muốn mang hắn trở về Huyền Kính Tư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-439.html.]
"Ừ."
"Nhưng hắn muốn g.i.ế.c ta, ta cũng là người chịu thiệt, ta không muốn để hắn đến Huyền Kính Tư."
"…"
"Ngươi vừa mới nói hắn tên 'Thượng Quan Hạc', chẳng lẽ hắn xuất thân từ thư viện Lô Châu?"
"Đúng vậy."
Lục Kiến Vi nheo mắt lại: "Thật thú vị."
Một người là danh y của Thần Y Cốc, một người là dòng chính của thư viện Lô Châu, cả hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, tàn hại những võ giả thế lực thấp bé, lừa gạt khách nhân giang hồ không có lai lịch, đây vốn là chuyện chấn động giang hồ.
"Bên ngoài viện còn có đồng lõa của hắn, tên là Đậu Đình, ngươi bắt lão đi."
Bùi Tri: "…"
Hắn im lặng hít vài hơi, nhảy khỏi cửa sổ rời khỏi phòng.
Ngay sau đó, ngoài viện không ngừng vang lên động tĩnh nặng nề, tôi tớ tạp dịch trong Quy Hạc Cư lần lượt bị ném vào chủ viện như bao cát.
Tất cả đều bị điểm huyệt, không một ai có thể kêu la.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lát, sau đó cũng điểm huyệt Thượng Quan Hạc, túm tóc hắn kéo thẳng ra ngoài cửa.
Khi đi tới cửa, vì bậc cửa quá cao Thượng Quan Hạc không thể qua được.
"Không phải ngưỡng cửa quá cao, mà là ngươi chưa đủ cố gắng." Lục Kiến Vi nghiêm túc nói: "Chúng ta thử cọ rớt vài lớp da của ngươi xem, chắc là có thể đi ra khỏi được cánh cửa này."
Thượng Quan Hạc: "…"
Da đầu sắp rớt rồi a a a a a!
Võ Vương cấp tám da dày thịt béo, dùng lưng cọ xát với bậc cửa không thành vấn đề, chỉ duy nhất đường chân tóc rất yếu đuối, sau một thời gian dài lôi kéo lặp lại nhiều lần, một nhúm tóc đã rụng khỏi đỉnh đầu của hắn.
Có chút đau.
Nhưng điều đó không quan trọng, điều quan trọng là hắn bị trọc.
Thượng Quan Hạc tức muốn c.h.ế.t rồi, toàn thân suy sụp.
Hắn đang vô cùng hối hận về quyết định của mình ngày hôm nay.
Lục Kiến Vi mãi không kéo được hắn ra cũng bực mình, lười không muốn hành hạ hắn nữa, đành đơn giản đá hắn ngã lăn qua cửa, kéo người vào trong sân, mang tới nằm bên cạnh Đậu Đình.
Bùi Tri xách một tên tôi tớ cuối cùng đi vào hậu viện, phía sau còn có đôi thu phê nọ.
Động tĩnh ở Quy Hạc Cư huyên náo như vậy, phu thê hai người cảm thấy có chuyện không ổn, đi ra ngoài sân thì thấy Bùi Trì đang bắt người, biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra bèn đi theo xem xét.
"Giải quyết xong hết rồi sao?" Lại một người khác dùng khinh công bay tới: "Nữ hiệp dịch dung thì thế nào ——"