Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 489
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:46
Lượt xem: 52
Từ trước đến nay, chỉ có nàng cạo lông dê của người khác, không ai có thể cạo xuống một phân tiền từ trong tay nàng.
Muốn nàng trả tiền giao dịch, không có cửa đâu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bọn tiểu nhị dùng dây thừng trói mười mấy người lại, trong ánh mắt khiếp sợ sùng bái của người dân xung quanh, ném bọn họ vào chuồng ngựa.
"Chưởng quầy, có muốn cho bọn họ ăn Tầm Thường Khách không?” Tiết Quan Hà hỏi.
"Không cần.” Lục Kiến Vi nói: "Bọn họ thích lấy độc cổ hại người, không bằng cũng cho bọn họ tự mình cảm nhận một chút. ”
Mới vừa rồi lúc nàng g.i.ế.c cổ trùng, đã cố ý giữ lại một con.
"A Điều, lấy trùng đốt bọn họ đi, ai cũng có phần.” Nàng dùng khăn bọc cổ trùng rồi đưa tới.
A Điều nhận lấy, tò mò dò xét vài lần, sau đó cầm cổ trùng tới gần người của Thánh Dược Đường.
Một người trong đó có vẻ mặt lo lắng, ánh mắt có chút vô tội, miệng nói những lời nghe không hiểu.
Lương Thượng Quân chuyển lời sang Lục Kiến Vi: "Chưởng quầy, hắn nói hắn không phải người của Thánh Dược Đường, hắn bị Thánh Dược Đường truy sát.”
Lục Kiến Vi nói: "Hắn mượn khách điếm của chúng ta để ngăn cản Thánh Dược Đường, hỏi hắn có đồng ý đền bù hay không, nếu đồng ý thì thả hắn ra.”
Nàng không phản đối việc tránh hiểm nguy khẩn cấp, nhưng sau khi tránh nguy hiểm khẩn cấp thì cần phải đền bù cho người bị hại.
Vi phạm nguyên tắc này, không bàn nữa.
Hiển nhiên người kia là kẻ thức thời, bày tỏ mình sẵn lòng đền bù.
Từ chuồng ngựa đi ra, hắn đi tới trước mặt Lục Kiến Vi, khom người hành lễ tiết Điềm Châu rồi nói một câu.
Lương Thượng Quân phiên dịch ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-489.html.]
"A Mộc Lãng cảm tạ ân cứu mạng của chư vị.”
Lục Kiến Vi: "Cũng không phải là cứu, chỉ là phòng ngừa ngươi và người của Thánh Dược Đường hủy hoại khách điếm lúc đánh nhau. Sau khi đền bù, ngươi có thể đi.”
"Trên người ta không mang nhiều tiền như vậy.” A Mộc Lãng cười sang sảng lộ ra hai hàm răng trắng: “Đợi ta trở lại trong tộc lấy tiền, rồi quay trở lại.”
Tiết Quan Hà nói: "Nếu như ngươi quỵt nợ chạy mất thì chúng ta cũng không tìm ra ngươi được.”
"Đây là tín vật.” A Mộc Lãng gỡ răng sói trên cổ xuống: “Các dũng sĩ tộc Bố Ngoã chúng ta sẽ một mình đi săn một đầu dã thú khi trưởng thành, đây là ta chiến tích của ta, ta vẫn luôn đeo ở trên người, sẽ không dễ dàng vứt bỏ.”
Lương Thượng Quân vuốt cằm nói: "Chưởng quầy, đúng là người của tộc Bố Ngoã có truyền thống này, mà hắn cũng mang họ A Mộc, có lẽ là cùng một thôn trại với A Mộc Sa kia. ”
"A Mộc Sa?” A Mộc Lãng bắt được chữ này, vui mừng nói: “Hoá ra các ngươi chính là đạt tân của A Mộc Sa, lúc trước hắn nói muốn mua đất xây nhà, nghênh đón Đạt Tân đến, chính là các ngươi đúng không?"
Nếu đã quen biết, vậy thì chuyện này càng dễ làm.
Lục Kiến Vi hỏi: "Tại sao người của Thánh Dược Đường lại truy sát ngươi?”
"A!” Trên khuôn mặt đen nhánh của A Mộc Lãng hiện lên mấy phần ảo não: “Đều tại ta, đám người Thánh Dược Đường kia không dễ chọc, các ngươi còn đều là người ngoài, chỉ sợ... Hay là các ngươi theo ta cùng đi vào trong trại, miễn cho Thánh Dược Đường tìm tới cửa.”
Nhạc Thù: "Nếu Thánh Dược Đường đáng sợ như vậy, vì sao ngươi dám trêu chọc bọn họ?”
"Ta nhìn không quen dáng vẻ phách lối của bọn họ, ngày ngày đi thu tiền lung tung, tuy rằng thu tiền của người Trung Nguyên nhưng ít nhiều cũng sẽ làm cho tộc nhân chịu thiệt, tiền giao dịch kia không nên tồn tại." A Mộc Lãng căm phẫn nói: “Đạt Đạt Thành có bọn họ nên mới không dễ làm ăn.”
"Không ai quản lý chuyện này sao?”
"Ai quản? Đường chủ của Thánh Dược Đường tu vi cấp sáu, xem như đứng đầu ở Đạt Đạt Thành.”
A Nại: "Ngươi cũng cấp năm rồi, trong tộc các ngươi không có ai cấp sáu sao? ”
"Có cũng vô dụng, hắn có chỗ dựa ở thần giáo, ai dám tìm hắn gây chuyện đâu?” A Mộc Lãng tự giễu nói: "Ta cũng chỉ có thể tìm A Thạch Khâu gây phiền toái.”
Chỉ cần chuyện không lớn, chỉ là nháo loạn nhỏ giữa đám thuộc hạ thì bên trên sẽ không quan tâm.