Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 497
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:36:57
Lượt xem: 66
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lục Kiến Vi, tủm tỉm nói: "Trước đó đã cảm thấy "Bát Phương khách điếm" khá quen tai, vừa rồi ở trong phòng cẩn thận nghĩ lại, mới nhớ ra Lục chưởng quầy chính là "Thanh Thiên Nữ Hiệp" vang danh trên giang hồ, thất kính, thất kính rồi."
Lời nói chẳng có chút thành khẩn nào, còn nói là cẩn thận nghĩ lại, rõ ràng cố ý trêu người mà.
Lục Kiến Vi cười: "Nghe nói quan hệ giữa các phân đường Võ Lâm Minh không thân thiết, ta vốn không tin, bây giờ xem ra là thật. Nói ra Lục mỗ đúng là có chút duyên phận với quý minh các người, đệ tử Thiên Khôi Đường từng ở chuồng ngựa của tiểu điếm ở Giang Châu, ngươi là đệ tử của Tử Vi Đường vậy mà lại không biết."
"Để Lục chưởng quầy chê cười rồi." Biện Hành Chu chắp tay: "Lúc trước có nhiều mạo phạm, mong được tha thứ."
Lục Kiến Vi thả đũa xuống.
Uy áp Võ Vương cấp tám lập tức đánh úp về phía Biện Hành Chu, người sau bị khống chế phải khuỵu đầu gối trên đất, đều là cá mè một lứa giống như Triệu Thụy.
"Biện Võ sư, có phải ngươi cảm thấy mình càng có mặt mũi hơn Du Tiệm Thanh?"
Biện Hành Chu: "...."
Nữ nhân này sao lại hung tàn đến thế!
"Có một vấn đề ta thực sự nghĩ mãi mà không a." Lục Kiến Vi mỉm cười tà mị nói: "Biện Võ sư có phải giải thích giúp ta được không?"
Biện Hành Chu mạnh mẽ cười nói: "Mời nói."
"Ngươi đã biết đến Bát Phương khách điếm, cớ gì còn to gan âm dương quái khí trên địa bàn của ta? Là ỷ vào chỗ dựa Võ Lâm Minh nên nghĩ ta sẽ không dám bắt ngươi hay sao?"
"... Không phải."
Lục Kiến Vi khó hiểu: "Vậy thì vì sao?"
Bị uy thế Võ Vương uy hiếp, đầu óc Biện Hành Chu dường như tỉnh táo hơn một chút.
Hắn dở khóc dở cười nói: "Ý định ban đầu của ta vốn không phải như thế."
"Lục chưởng quầy." Lục La lại xuất hiện lần nữa: "Có thể thả bọn họ ra trước không?"
Lục Kiến Vi nhếch mày: "Nếu ta không thả thì sao?"
"Hai người bọn họ quấy rầy Lục chưởng quầy dùng cơm, đúng là đã thất lễ, nên nhận trừng phạt, chẳng qua bọn họ không phải cố ý."
"Không phải cố ý, chẳng lẽ là bị người chỉ điểm hay sao?" Tiết Quan Hà nhíu mày hỏi.
Lục La bất đắc dĩ nói: "Việc này khá mơ hồ, chỉ sợ nói ra chư vị cũng sẽ không tin."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-497.html.]
Lục Kiến Vi: "Ta lại thích nghe chuyện mơ hồ."
Lục La: "...."
"Ngươi không muốn nói cũng được, trong tiệm vừa lúc thiếu người quét dọn chuồng ngựa, cơ thể hai người này còn cường tráng như thế, ta thấy rất phù hợp."
Lục La cau mày, hình như có chút khó mà nói được.
"Lục chưởng quầy." Giọng nói êm tai truyền đến, nhưng cũng lạnh giống như sen trên núi tuyết: "Nguyên nhân của việc này bắt nguồn từ ta, ta biết quy củ của Bát Phương khách điếm, ngươi nói ra giá đi, ta chuộc bọn họ về."
Lục Kiến Vi: "Động thủ năm vạn lượng, không động thủ thì một vạn lượng."
"Lục La."
Lục La lấy ra một tín vật lớn chừng nửa bàn tay, điêu khắc thành hình dạng bông tuyết, trong suốt oánh nhuận, xem ra chính là ngọc tốt.
"Đây là tín vật của tiểu thư nhà ta, có thể đi đến bất kỳ tiền trang nào để lấy tiền."
"Có thể lấy bao nhiêu?"
"Sáu vạn chắc chắn đủ."
"Nếu ta lấy nhiều hơn thì sao?"
"Mặc dù Lục chưởng quầy yêu tiền nhưng vẫn là người nói đạo lý, nói sáu vạn thì chính là sáu vạn, chúng ta tin tưởng ngươi."
Lục Kiến Vi không khỏi cười nói: "Hách Liên cô nương rất hiểu rõ ta?"
"Tiểu thư từng xem qua Bát Phương nhân vật truyện và Thanh Thiên Nữ Hiệp, cũng hiểu biết khá nhiều về quy củ của khách điếm."
"Nếu đã như thế, ta đành cho Hách Liên cô nương chút mặt mũi này." Lục Kiến Vi thu hồi uy áp, gỡ bỏ lực lượng, buông tha cho Biện Hành Chu và Triệu Thụy.
Hách Liên Tuyết tao nhã thi lễ sau đó quay người trở về phòng.
Để lại Triệu Thụy và Biện Hành Chu ảo não không thôi.
Hai người chạy đến trong viện, ngẩng đầu nhìn lên lầu ba bắt đầu tự trách sám hối.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tuyết Nhi, ta không nên xúc động, hại ngươi bỏ nhiều tiền như vậy, ta thật đáng c.h.ế.t mà!"
"Tuyết Nhi, thật xin lỗi, lại gây phiền toái cho ngươi rồi, sau khi trở về ta sẽ trả lại số tiền kia cho ngươi."
Đám tiểu nhị: "?"