Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 500
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:37:02
Lượt xem: 48
A Trát Mật khinh thường nói: "Người hái thuốc của tiệm các ngươi lại chạy đến địa bàn của chúng ta, ta đánh hắn đã là nhẹ lắm rồi. Ta đã nói, sau này Ba Ngõa Sơn chính là địa bàn của Ấp tộc ta, tộc Ba Ngõa các ngươi mở to mắt ra, đừng có chạy đến đó nữa, nếu không bị đánh thì đừng trách ta không nể mặt mũi."
"Ngươi..." Tiểu nhị tức giận đến nghẹn lời.
Lương Thượng Quân nhỏ giọng giải thích: "Khách Điểm hiệu thuốc là do tộc người Ba Ngõa mở, kiếm được rất nhiều tiền, tộc nhân Ấp tộc vô cùng ghen tị, nhưng bọn họ lại thiện chiến chứ không am hiểu hái thuốc, mở tiệm thuốc cũng không kiếm được tiền, nên muốn dùng biện pháp hèn mọn là đoạt địa bàn."
Lục Kiến Vi: "...."
Ở đâu còn có người thì ở đó có giang hồ, Điền Châu cũng không phải vững chắc như thép.
A Trát Mật nói xong, cũng không quay đầu đã đi mất.
Mọi người vây xem đến trước cửa Khách Điểm hiệu thuốc, đồng thời đều lo lắng cho an nguy của kẻ bị thương.
"A Mộc Lý, còn không mau dẫn hắn đi tìm Vu sư!"
"Còn không đưa đi thì hắn sẽ mất mạng đó."
"A Trát Mật là Võ sư cấp năm, một người không biết võ công như hắn sao có thể sống nổi chứ, ôi."
"Đáng thương cho thanh niên.
Lương Thượng Quân liên tục phiên dịch lời mọi người.
Tiểu nhị đỏ mắt nói: "Vu sư chữa không khỏi."
Trong tộc nếu người bị thương nặng như thế này, Vu sư nói chỉ có thể chờ chết.
A Trát Mật đáng chết! Vậy mà còn dám tổn thương một người hái thuốc không biết võ công!
Trong lòng Lục Kiến Vi đột nhiên lóe ra một ý nghĩ.
Nàng vốn cũng không thể gặp người vô tội c.h.ế.t ở trước mặt mình, bèn tiến lên một bước: "Ta là y sư Trung Nguyên, hắn còn có thể cứu."
Tiểu nhị kia nghe vậy thì cứng đờ.
Vừa rồi thái độ của hắn không tốt, vậy mà nàng còn nguyện ý cứu người sao?
Thật sự không phải đang gạt hắn?
Hắn nghi ngờ hỏi: "Y sư Trung Nguyên có thể trị được thương thế như thế này sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-500.html.]
"Trung Nguyên có câu còn nước còn tát." Lục Kiến Vi thản nhiên nói: "Ngươi không tin ta, hắn sẽ chết, ngươi tin ta, hắn còn khả năng sẽ sống được."
Tiểu nhị lau nước mắt, trịnh trọng thi lễ với nàng.
"Đa tạ!"
Xem ra người Trung Nguyên cũng không phải đều là kẻ ác gian trá.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Trước tiên chuyển hắn vào bên trong." Lục Kiến Vi dặn dò.
Lập tức có người tốt bụng giúp tiểu nhị nâng người đi vào.
Tiểu nhị đuổi đám đông đang vây xem, quay người trở lại trong nhà thì thấy Lục Kiến Vi đang cầm một cây ngân châm nhỏ dài, muốn ghim trên người tên kia.
"Chờ một chút! Đây là làm cái gì?"
Lục Kiến Vi: "Cứu người."
Không đợi tiểu nhị tiếp tục ngăn cản, ngân châm đã đ.â.m vào huyệt đạo.
"Đây là biện pháp cứu người của y sư Trung Nguyên chúng ta, ta thấy ngươi cũng biết nói tiếng Trung Nguyên, chẳng lẽ ngay cả cái này mà cũng không biết sao?" Lương Thượng Quân giải thích.
A Điều thì nhìn chằm chằm vào thủ pháp của Lục Kiến Vi.
Người này bị Võ sư cấp năm đả thương, nội lực cấp năm đang trắng trợn phá hư kinh mạch, toàn thân trên dưới cực kỳ khổ sở.
Biện pháp mà Lục Kiến Vi đang dùng chính là Ly Khiếu Châm Pháp nàng tự nghiên cứu ra.
Sau khi ghim châm, nội lực trong kinh mạch dưới sự dẫn dắt của ngân châm, thông qua khiếu bài xuất ra ngoài cơ thể.
Nghe thì rất đơn giản, nhưng để tìm được khiếu là điều rất khó.
Lục Kiến Vi vừa ghim châm vừa giảng giải cho A Điều.
"Hiểu không?"
A Điều thành thật lắc đầu: "Không hiểu lắm."
Nàng có thể nhớ kỹ quá trình ghim châm, nhưng lại không hiểu nguyên lý bên trong, cũng không hiểu khiếu là cái gì.
Tay nghề của Lục Kiến Vi rất vững, tốc độ cũng rất nhanh, nhìn nàng ghim châm giống như đang thưởng thức biểu diễn nghệ thuật, nước chảy mây trôi, vô cùng nhàn nhã.
Sắc mặt bệnh nhân dần khôi phục huyết sắc, lông mày nhíu chặt cũng dần thả ra.
"Không sao, sau này luyện nhiều hơn một chút là được." Lục Kiến Vi châm xong cây châm cuối cùng thì nói với tiểu nhị: "Nội thương của hắn đã không còn đáng ngại, còn lại các chứng tổn thương, nếu ngươi tin ta thì ta sẽ trị giúp hắn, nếu không tin thì đi tìm Vu sư đi"