Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 508
Cập nhật lúc: 2024-10-08 12:40:41
Lượt xem: 35
Dùng ít thì độc tính không thể được tiêu trừ tận gốc, dùng nhiều thì dược tính sẽ thay đổi, gây tác dụng phụ cho cơ thể.
Dược tính của các loại dược liệu khác nhau rất khó đạt được sự cân bằng.
Lúc ấy nàng liền nghĩ tới "Cố Bạch Đầu", nếu thêm một cánh hoa của "Cố Bạch Đầu" vào, rất có khả năng dược tính sẽ đạt tới hoàn mỹ.
Cố Bạch Đầu mười năm mới nở hoa một lần.
Mười năm trước, Lâm Tòng Nguyệt xuất hiện ở Hồn Đoạn Lĩnh, tìm được mấy vị thuốc giải cuối cùng.
Lúc ấy đúng là một lần trong thời kỳ nở hoa của Cố Bạch Đầu.
Sự trùng hợp như vậy khiến Lục Kiến Vi không thể không để ý.
Đương nhiên, đây chỉ là những phỏng đoán của nàng, muốn kiểm chứng, cần phải lấy được "Cố Bạch Đầu".
"Vi Vi, sắp đến sinh nhật của ngươi rồi." Tiểu Khách đột nhiên nhắc nhở.
Lục Kiến Vi: "Chừng nào tới hẵng nói."
Dù sao ở đây cũng không có ai biết sinh nhật của nàng, cho nên không bắt buộc phải tổ chức.
Sinh nhật của nàng vào ngày hai mươi tám tháng tám âm lịch, nàng xuyên đến thế giới này vào vài ngày trước sinh nhật năm ngoái, lúc đó tính mạng không được đảm bảo an toàn, nàng căn bản không có tâm tư để tự tổ chức sinh nhật cho chính mình.
Chớp mắt đã một năm trôi qua, nàng đã trở thành Võ Vương cấp tám, đủ để tiếu ngạo giang hồ. Nàng thậm chí có thể dựa vào nội lực của mình để cướp đoạt tài sản khắp bốn phía giang hồ, nhanh chóng tích góp đủ tiền vé tàu về nhà.
Nhưng nếu cứ như vậy trở về, e rằng cả đời sau nàng sẽ khó có thể cảm thấy an tâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi đợi suốt một đêm, cũng không thấy người Ấp tộc tới cửa.
Không phải nói bọn họ thô mãng hấp tấp sao? Tại sao giờ vẫn còn chưa tới?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-508.html.]
Giờ tỵ buổi sáng, cửa viện bị ai đó gõ vang.
Người tới là A Mộc Sa, trên lưng cõng một cái sọt tre, trong tay còn xách theo hai cái sọt tre, khi nhìn thấy mấy người Lục Kiến Vi, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra một nụ cười chân chất giản dị.
"Lục chưởng quầy, đây là cá trên sông ta và A Mộc Lãng bắt được, còn rất tươi, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, mang đến đây tặng cho các người đồ ăn ngon."
Ngoài cá, trong sọt tre còn có một số loại rau quả.
"Đa tạ." Lục Kiến Vi cười nói.
Tiết Quan Hà và Nhạc Thù mang ra một chậu nước, thả tất cả cá vào đó để nuôi. Một số con cá còn tung tăng nhảy nhót, số còn lại hơi thở thoi thóp.
Những con cá sắp c.h.ế.t sẽ được hầm vào trưa nay.
A Mộc Sa gãi gãi đầu, hỏi: "Ôn công tử đâu rồi?"
"Ở trong phòng." Nhạc Thù ngẩng đầu nói: "Ta đi gọi hắn cho ngươi nhé?"
Hai ngày nay Ôn công tử rất ít đi ra ngoài, cũng không biết hắn ở mãi trong phòng làm gì, hỏi thì A Nại cũng không nói, thần thần bí bí.
"Tìm công tử làm cái gì đó?" A Nại xuất hiện ở bên lan can.
A Mộc Sa nhếch môi: "Sắp sửa đến Cổ Thần Tiết, trong tộc muốn mời Lục chưởng quầy và Ôn công tử cùng đến tham gia thịnh hội, không biết Lục chưởng quầy và Ôn công tử có nguyện ý hay không?"
Lời lúc trước Ôn Trứ Chi nói không phải đùa, Bố Ngõa tộc thật sự tới mời bọn họ tham gia Cổ Thần Tiết.
"Vì sao lại mời chúng ta?" Lục Kiến Vi làm bộ không biết.
A Mộc Sa cười ha hả nói: "Lần trước Ôn công tử đã cứu mạng ta, hai ngày trước Lục chưởng quầy lại cứu mạng A Mộc An, hai vị đều là khách quý trong tộc, mời hai vị đến tham gia Cổ Thần Tiết, là hy vọng hai vị có thể nhận được lời chúc phúc của Cổ Thần."
"Nếu như thế, Lục mỗ từ chối thì thật bất kính." Lục Kiến Vi cười hỏi: "Không biết tham gia Cổ Thần Tiết, có điều gì phải chú ý không?"
"Không có gì phải chú ý quá, chỉ cần ở cùng với chúng ta là được rồi." Hình như A Mộc Sa nghĩ đến cái gì, lại nói: "Các ngươi phải cẩn thận Ấp tộc, đêm qua bọn họ tập kết một chúng dũng sĩ muốn tới tấn công khách điếm, tộc của ta phát hiện, liền phái người ngăn cản bọn họ ở trên núi, nhưng không bảo đảm không có người âm thầm chạy lại đây."
Lục Kiến Vi: Thảo nào mãi không thấy được người Ấp tộc.