Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 545
Cập nhật lúc: 2024-10-09 05:51:42
Lượt xem: 48
Lúc này lại có vẻ mặt oán giận và không cam lòng.
A Trát Kỳ ngạc nhiên hỏi: “A Lặc Hồng, ngươi muốn làm gì?!”
Các tộc nhân khác trong Ấp tộc cũng đều nhíu mày khó hiểu.
Bố Ngão tộc và Mâu tộc vừa mới gặp tai bay vạ gió đều im lặng quan sát.
Bọn họ đã ý thức được, Cổ Thần Tiết hôm nay bị bao phủ trong âm mưu.
A Lặc Hồng đứng trên đài cao, cất cao giọng nói: “A Trát Kỳ phản bội Cổ Thần, cấu kết với người ngoài g.i.ế.c hại con dân của thần giáo, Cổ Thần tất nhiên sẽ trừng phạt!”
“Ngươi có chứng cứ gì?!” A Trát Kỳ thề thốt phủ nhận.
Mới vừa rồi những người này đều bị vây trong trận pháp, trừ bỏ A Lặc Hồng và hai người Trung Nguyên, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Huống chi, Cổ Hoàng căn bản không thể bị phát hiện.
A Lặc Hồng nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói: “Cổ Hoàng là có thể bị phát hiện.”
“Không thể!”
Lục Kiến Vi cũng có chút bất ngờ.
Nàng học tập cổ thuật, cũng từng đề cập tới Cổ Hoàng là cổ trùng đẳng cấp cao nhất, có thể áp chế lực lượng của tất cả cổ trùng, lại sẽ không bị Cổ sư khác phát hiện ngoại trừ chủ nhân của nó.
Xem ra lời trong sách cũng không thể tin hết được.
Tay A Lặc Hồng cầm quyền trượng, thanh âm xa xưa mà mênh mông.
“Cổ Thần nhân từ, làm sao có thể tùy ý g.i.ế.c người?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-545.html.]
Nàng dùng sợi tơ cắt ngón trỏ, m.á.u tươi chảy xuống, nhỏ xuống trên đỉnh quyền trượng, trên đỉnh có một viên đá cực kỳ trong suốt, không nhìn kỹ, còn nghĩ rằng chỗ đó cố ý đào một lỗ tròn.
Viên đá bị m.á.u tươi nhiễm đỏ, sợi tơ trong quyền trượng đột nhiên run rẩy, sợi tơ vòng qua sau lưng A Trát Đóa, chậm rãi leo lên đầu của nàng.
Sợi tơ vốn là màu trắng tinh dần dần nhuốm máu, dưới ánh mặt trời ấm áp, có vẻ đặc biệt lãnh lẽo.
Mọi người ngừng thở.
A Lặc Hồng nói: “Cổ Thần ban thần cổ cho chúng ta, là vì phù hộ chúng ta không bị xâm phạm, không phải dùng để tàn sát đồng tộc. A Trát Kỳ, ngươi đáng chết.”
Tiếng nói vừa dứt, sợi tơ màu đỏ đ.â.m vào sau đầu của A Trát Đóa, đôi mắt của A Trát Đóa trừng lớn, không không ra lời.
Chỉ trong chốc lát, một con cổ trùng màu vàng kim bò ra từ cái gáy, dọc theo sợi tơ màu đỏ, bò từng chút về phía quyền trượng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nó chỉ to bằng hạt mè, nếu không có ánh vàng khắp toàn thân, thì rất khó có thể phát hiện.
“Sao có thể?” A Trát Kỳ quá sợ hãi: "Tại sao lại như vậy?!”
Các tộc nhân không phải kẻ ngốc, vẻ mặt và lời nói của hắn, đều chứng minh chuyện Cổ Hoàng điều khiển khôi lỗi cổ, thực sự là do hắn làm.
Nhưng kỳ lạ chính là, hắn chỉ là cấp bảy, làm sao có thể luyện chế ra cổ hoàng?
Dưới sự chú ý của mọi người cổ hoàng theo sợi tơ bò vào trong quyền trượng.
A Lặc Hồng khép lại khe hở trên đỉnh, quát hỏi A Trát Kỳ: “Ngươi còn gì để nói?!”
Cánh mũi của A Trát Kỳ mấp máy, oán hận nói: “Ngươi nói ta cấu kết người ngoài, ngươi không phải cũng vậy sao?! Nếu không phải hai người kia, ngươi đã đã sớm chết! Quyền trượng cũng sẽ thuộc về ta!”
“Ngươi đánh rắm!” A Lặc Thư nhảy ra, cực kỳ chán ghét mà nói: “Chỉ bằng ngươi g.i.ế.c hại nhiều tộc nhân như vậy, Cổ Thần tuyệt đối sẽ không để ngươi nắm giữ thần giáo!”
“Ngươi là cái thá gì, cũng dám sủa ở trước mặt ta?” A Trát Kỳ khinh miệt cười: "A, ta nhớ ra rồi, lúc còn trẻ ngu dốt yêu một nữ nhân Trung Nguyên, thậm chí còn đặt cho chính mình một cái tên Trung Nguyên, thật sự khiến người ta cười đến rụng răng, nơi này chỉ có ngươi là không tư cách nhất! A Lặc Khê, dạy lại cháu trai của ngươi cho tốt!”
A Lặc Khê cũng là tư tế chúc phúc cho tộc dân, nàng nắm lấy A Lặc Thư đang tức giận, bình tĩnh nói: “Cổ Thần sẽ trừng phạt hắn, người sắp chết, không cần để ý tới.”
Vừa dứt lời, rất nhiều Cổ Vương cấp bảy cấp tám bay ra từ lòng bàn tay của tư tế Cổ Thần Giáo, chặt chẽ bao vây A Trát Kỳ.