Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 600
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:27:45
Lượt xem: 50
"Thượng Quan viện trưởng” Lục Kiến Vi chậm rãi nói: “Chắc hẳn ngươi cũng đã nhận ra phải không?”
Thượng Quan Hoài chắp tay một cái: “A Dao có thể có một người bằng hữu như Lục chưởng quầy, là tạo hoá của nàng, có người không muốn nhìn thấy một màn này, cố ý ám toán A Dao, còn quấy nhiễu đến Lục chưởng quầy, thực sự có lỗi.”
"Không muốn nhìn thấy A Dao và ta kết giao bằng hữu?” Lục Kiến Vi bật cười: “Ta lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?”
"Trong giang hồ có ai mà không biết võ công và y thuật của Lục chưởng quầy? Lai lịch của ngài bí ẩn, có nhiều người muốn dò la nội tình của ngài, cũng muốn lôi kéo chút giao tình với ngài. A Dao may mắn quen biết ngài, ngay cả lão già tồi tệ như ta cũng có thể nói mấy câu với ngài, tự nhiên có người không muốn nhìn thấy cảnh này.”
Đếm kỹ những chuyện của Bát Phương khách điếm, phàm là những người có quan hệ tốt với Lục Kiến Vi, chẳng hạn như hậu nhân còn sống của Bạch Hạc sơn trang, người thừa kế y thuật của Lâm Tòng Nguyệt, một số võ giả giang hồ xa lạ nhưng đều có liên quan đến nhau, bọn họ ít nhiều đều đạt được lợi ích nào đó, thậm chí còn báo được thù cho bản thân.
Nhóm khách nhân giang hồ phân tích, xung quanh Lục chưởng quầy có một loại khí thế huyền diệu, một khi dính vào nàng, người trong lòng có ác niệm đều không thoát khỏi một kiếp.
Ai có thể không sợ hãi đây?
Lục Kiến Vi cười nhẹ: "Nếu như đúng như lời ngươi nói, vậy thì kẻ chủ mưu hẳn nên ám hại A Dao trước khi ta trở về Giang Châu.”
Thượng Quan Dao không được cứu chữa kịp thời, rất nhanh sẽ mất đi tính mạng, người cũng không còn, còn nói gì đến giao tình nữa?
"A Dao tự tiện rời khỏi nhà, ta nhất thời tức giận, chờ nó trở về sẽ trừng phạt nó đóng cửa suy nghĩ, ở trong viện chỗ nào cũng không thể đi." Trên mặt Thượng Quan Hoài lộ vẻ xấu hổ: “Khiến Lục chưởng quầy chê cười rồi.”
"Ở lại bao lâu?"
"Ba tháng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-600.html.]
Cũng không ngoài dự tính.
Nàng đi Điền Châu vừa đi vừa về mất hơn bốn tháng, Thượng Quan Dao đóng cửa không ra ngoài ba tháng, cho dù sau này có thể đi ra ngoài, cũng sẽ không lập tức đi Tàng Thư Lâu phát hiện quyển sách này, trong đó tất không thể thiếu kẻ âm thầm dẫn đường.
Thời gian một tháng rất hợp lý.
Lục Kiến Vi hỏi ở trong lòng: "Tiểu Khách, ta khủng bố như vậy sao? Ngay cả người giao hảo với ta cũng đều bị người khác kiêng kị?”
"Trên đời vốn là không có nhiều Võ Vương cấp tám trung kỳ, phần lớn đều là lão tiền bối đã có tuổi, hoặc là bế quan, hoặc là tọa trấn tông môn, người tùy ý đi lại trên giang hồ giống như ngươi rất ít gặp, cộng thêm y thuật và độc thuật của ngươi đều tính cao minh, người khác đụng phải ngươi cũng phải đi đường vòng.”
Lúc trước Lục Kiến Vi đang ở Lư Sơn nên không thấy rõ thế cục giang hồ hiện nay. Thời điểm nàng vừa xuyên qua, chưa quen cuộc sống nơi đây, không có chút năng lực tự bảo vệ mình, loại gấp gáp và bất an kia đã hằn sâu ở trong lòng, cho tới bây giờ cũng chưa được tiêu trừ.
Hoàn cảnh lúc đó khiến cho bất luận lúc nào nàng cũng đều ở trong trạng thái cảnh giác, nàng chỉ có thể dựa vào đạo cụ hệ thống, ngay cả khách điếm cũng không dám bước ra khỏi một bước, e sợ lầu các hư ảo trên không cứ như vậy sụp đổ mất.
Cho dù đến tu vi Võ Vương, loại tâm lý này cũng vẫn bám theo nàng như cũ.
Hôm đó Ôn Trứ Chi nói nàng đã đánh giá thấp bản thân, cũng không phải an ủi nàng, mà là thật lòng cho rằng như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ở trong mắt người khác, Lục chưởng quầy đã sớm trở thành một tồn tại không thể tùy ý trêu chọc.
Rốt cục Lục Kiến Vi cũng nghĩ thông suốt chuyện này, tâm cảnh phát sinh biến hóa rõ ràng, gông xiềng đã từng quấn trên đầu nàng trong nháy mắt được tháo gỡ.
Công pháp Vô Danh vận chuyển càng thêm thuận lợi tự nhiên, thanh tiến độ rõ ràng tiến lên phía trước một đoạn nhỏ.
Nàng mơ hồ chạm đến một tầng bình cảnh.