Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:56
Lượt xem: 40
Đào Dương trong lòng không được tự nhiên, sau khi vào phòng cũng không lập tức ngồi xuống.
“Sư muội muốn nói gì?”
“Năm ngày.” Hàng mi xinh đẹp của Ngụy Liễu rũ xuống: “Chúng ta vẫn chưa nhận được bất kỳ hồi âm nào.”
Năm ngày trước bọn họ thả ra một con bồ câu đưa tin, theo lý mà nói hôm nay sẽ nhận được hồi âm, thế nhưng đến bây giờ cũng không có bất kỳ tin tức nào.
Đào Dương nét mặt nghiêm trọng.
“Ta cũng suy nghĩ tới chuyện này, có điều không loại trừ khả năng bồ câu bay chậm, chúng ta chờ thêm vài ngày nữa xem sao.”
Ngụy Liễu lại nói: “Sư huynh còn nhớ Lữ Hồ Điệp và Tào Háo Tử đi như thế nào không?”
“Bị đuổi vì ăn trộm đồ.”
“Bọn họ rõ ràng rất có tiền.”
Đào Dương: “Có người càng có tiền càng yêu tiền.”
“Có đạo lý, nhưng đám người Lữ Hồ Điệp trên giang hồ nổi danh đã lâu, dù sao ta cũng chưa bao giờ nghe nói bọn họ trộm cắp, hơn nữa ta không cho rằng bọn họ sẽ không biết lượng sức đi đắc tội một khách điếm thần bí.”
“Sư muội nói đúng.” Đào Dương đột nhiên phản ứng: “Sau khi tới đây bọn họ cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, trừ phi bọn họ thật sự vì Nhạc thiếu trang chủ mà đến?”
“Không phải không có khả năng.”
Đào Dương khó hiểu nhìn nàng nói: “Từ sau khi Bạch Hạc sơn trang bị diệt môn, giang hồ quả thực chấn động, nhưng giao hảo với Nhạc trang chủ chỉ có sư phụ, sư phụ ra lệnh chúng ta tìm kiếm tung tích Nhạc thiếu trang chủ là vì để bảo hộ bọn họ, Lữ tiền bối lại là mục đích gì?”
“Sự tình phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng.” Ngụy Liễu suy nghĩ một lúc lại chần chờ đáp: “Nếu là vì bảo hộ, không bằng hiện tại chúng ta liền nói thẳng cho bọn họ biết, để bọn họ theo chúng ta cùng trở về.”
“Tuyệt đối không thể!” Đào Dương vội vàng hô to: “Sư phụ có nói kẻ thù diệt môn Bạch Hạc sơn trang còn chưa tìm được, dựa vào thực lực hai người chúng ta tuyệt đối không bảo hộ được bọn họ. Chúng ta chờ sư phụ đến, có người bên cạnh như vậy sẽ càng an toàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-62.html.]
Ngụy Liễu rũ mi, che giấu tia lạnh lẽo ở đáy mắt.
“Bọn họ ở lại đây chỉ sợ khách điếm cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Sư phụ dặn dò chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ người tới thì Lục chưởng quầy cũng sẽ được bình an, huống hồ còn có Yến đại hiệp.”
“Sư huynh thật sự nghĩ như vậy?”
“Nghe lời sư phụ khẳng định không sai.”
Ngụy Liễu trầm tư vài giây mới nâng chung trà lên uống một hớp, xem như đồng ý.
“Đúng rồi.” Đào Dương thuận miệng hỏi một câu: “Xiêm y và trang sức lúc trước có tìm ra manh mối nào không?”
Ngụy Liễu quả quyết nói: “Không có.”
Cứ như vậy lại qua ba ngày, bồ câu đưa tin vẫn không có tin tức, Đào Dương rốt cuộc không kìm được nói: “Sư muội, ngày mai ta sẽ đi một chuyến đến Vọng Nguyệt Thành.”
Hắn vội vàng ra khỏi phòng, khi lướt qua lan can thì quét mắt nhìn khắp khách điếm. Màn đêm buông xuống, bên ngoài một màu đen kịt, chỉ duy nhất ánh sáng từ hai chiếc lồng đèn treo ngoài viện tỏa ra màu vàng dịu nhẹ.
Có ba người bước nhanh về viện môn khách điếm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thời điểm có người gõ cửa viện môn, Lục Kiến Vi đang muốn đi nghỉ ngơi. Nàng không hỏi hệ thống mà tự mình cảm ứng khí tức người tới, một người cấp bốn, hai người cấp ba.
Không cần nàng đích thân ra mặt.
Tiết Quan Hà hưng phấn chạy ra mở cửa, mượn nhờ ánh đèn mỏng manh thấy được y phục ba người đều là kính trang, chẳng qua một người thanh y, hai người còn lại hôi y (áo xám).
Bên hông ba người là huyền loan đao, vỏ đao thô sơ dày nặng, treo một khối lệnh bài bằng đồng, trên lệnh bài có khắc chữ.
Tiết Quan Hà có chút thất kinh, hắn chưa từng lang bạt giang hồ nhưng cũng biết một ít việc giang hồ. Những người này thường xuyên xuất hiện trong thoại bản giang hồ, người viết lại dùng cách nói hạ thấp để miêu tả bọn họ.
Người tới là Huyền Kính Sứ.