Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 647

Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:31:30
Lượt xem: 54

Được rồi, sư huynh tươi cười ôn hòa không thương tiếc chút nào mà quở trách người khác lại về rồi.

Ẩu đả một lần mỗi người phạt tiền một trăm lượng, tổng cộng hai mươi người, khách điếm kiếm được hai ngàn lượng.

Số tiền này không phải sử dụng đạo cụ mà có được cho nên không có phần của Tiểu Khách, tất cả đều thuộc về tiền riêng của Lục Kiến Vi.

Trương bá phụ trách thu tiền phạt.

Những đệ tử của các tông môn lớn đúng là có tiền, mắt chớp cũng không chớp mà móc ra một trăm lượng, quy tắc mà chưởng quầy lập ra cũng rất không tệ.

“Trương tiền bối, Cố Bạch Đầu của Bát Phương khách điếm rốt cuộc là làm sao mà có được? Những Cố Bạch Đầu giả đó có liên quan tới Lục chưởng quầy sao?” Có người trốn ở trong đám đông hỏi.

Trương bá cười ha hả nói: “Lúc trước chưởng quầy đi Điền Châu từng cứu tộc dân ở đó, Cố Bạch Đầu là tộc dân đưa tặng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Đây là lý do mà khách điếm công khai với người ngoài.

Sau khi chưởng quầy và Ôn công tử đi Cổ Thần Tiết một chuyến trở về thì cũng chưa nói gì, bọn họ cũng không thể hỏi.

Thật ra bao gồm hắn và các tiểu nhị cũng đều không biết sự kiện “Cố Bạch Đầu giả” rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Tất nhiên việc này không quan trọng, giúp chưởng quầy kiếm tiền mới là quan trọng nhất.

Cũng không biết mọi người có tin hay không, sau khi giao tiền phạt thì từng người về phòng.

Tại Tiêu Dao Tông.

Lục La nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, lúc trước ngươi nói với ta, lúc ấy người đã cứu ngươi ở Hồn Đoạn Lĩnh là…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-647.html.]

Hách Liên Tuyết duỗi tay ngăn lại: “Lúc ấy ta ngăn chặn bọn họ cướp đoạt Cố Bạch Đầu ở Hồn Đoạn Lĩnh sau đó bị thương té xuống đất, là cao thủ của Mâu tộc ẩn nấp ở nơi tối tăm đã cứu ta.”

“Không sai.” Lục La hiểu ý: “Cho nên tộc dân ở Tây Nam là người có ơn báo ơn, ngươi giúp bọn họ thì bọn họ cứu ngươi, Lục chưởng quầy cứu tộc dân của bọn họ thì tộc dân cũng đưa Cố Bạch Đầu cho nàng.”

Vẻ mặt của Hách Liên Tuyết càng thêm kiên định: “Cướp đồ vật của người khác thì không khác gì cường đạo thổ phỉ, trước kia không ai dạy ta cho nên ta sống rất ngây thơ giống một con rối không có chính kiến, là lời nói của Lục chưởng quầy đánh thức ta.”

Trong lòng nàng rất rõ ràng, Lục chưởng quầy đưa nàng đến Cổ Thần Giáo để cứu nàng, nói rõ mối quan hệ của Cổ Thần Giáo và Lục chưởng quầy không cạn.

Cho nên Cố Bạch Đầu tuyệt đối không phải do Lục chưởng quầy cướp mà là Cổ Thần Giáo đưa cho nàng.

Mặc kệ tặng nhiều hay ít nhưng tóm lại là quang minh chính đại mà có được.

“Nhưng là, tiểu thư vẫn là bị oan uổng.” Lục La có chút đau lòng: “Người của Mâu tộc cố ý tráo đổi Cố Bạch Đầu để trêu đùa những người đó, lại để tiểu thư bị người buộc tội, mang tiếng xấu.”

Hách Liên Tuyết: “Bọn họ không biết ta sẽ ngăn cản, đây là ta tự mình lựa chọn không liên quan gì tới bọn họ.”

Tại Kình Thiên Điện.

“Cha, nếu những người của Mâu tộc kia thật có thể thần không biết quỷ không hay hái hoa khi hoa vừa nở sau đó thay thành hoa giả thì tại sao mười năm trước không làm như vậy? Tại sao hai mươi năm trước không làm như vậy?” Sau khi Triệu Thụy giao tiền phạt thì đầu óc hiếm khi được tỉnh táo: “Ta thấy chuyện này có liên quan tới Lục chưởng quầy.”

Triệu Hiến khép hờ hai mắt, nói: “Hoa mà ngươi lấy về cũng đủ lấy giả làm thật, nếu không phải y sư trong điện từng sử dụng hoa thật thì cũng sẽ không nhận ra. Chế ra hoa giả như vậy thì không thể chỉ một lần là xong.”

“Ý của ngài là, Mâu tộc là vì chế ra hoa giả mới gây ra chuyện này?” Triệu Thụy khó hiểu nói: “Nhưng bọn họ làm sao làm được chuyện này trước ánh mắt nhìn chằm chằm của bao người đâu?”

Triệu Hiến: “Tiếng sáo mê hoặc lòng người.”

“Không thể nào.” Triệu Thụy hung hăng lắc đầu: “Nếu Tuyết Nhi thật sự hợp tác với Mâu tộc thì cần gì công khai như vậy? Chỉ cần nàng không xuất hiện trước mặt người khác sau đó dùng tiếng sáo khống chế thì sẽ không ai có thể biết là nàng? Làm như vậy có lợi gì cho nàng?”

Triệu Hiến nhướng mi: “Cuối cùng cũng thông minh một lần.”

Loading...