Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:50:05
Lượt xem: 52
Trăng sáng sao thưa, mênh m.ô.n.g đồng hoang bát ngát.
Một tòa khách điếm đột nhiên mọc lên từ mặt đất, nằm ở đồng hoang vô tận như một hòn đảo cô độc giữa đại dương rộng lớn, quạnh quẽ đứng sừng sững với thời gian.
Dưới hiên có hai ngọn đèn lồng theo gió bay tới bay lui, giống như tròng mắt của cự thú trong đêm đang nhìn chằm chằm vào các vị khách không mời mà đến.
Người tới trong lòng biết rõ.
Tàng bảo đồ ai cũng muốn, nhưng ai cũng không muốn ban ngày ban mặt tới cửa đoạt lấy, bóng đêm có thể che giấu chân tướng.
Bọn họ mặc y phục dạ hành, dùng khăn đen che kín mặt, tụ tập bên ngoài tường viện khách điếm.
Xung quanh không một tiếng động, bên tai chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.
Bọn họ vô cùng ăn ý, ai cũng không muốn làm cánh chim đầu đàn xông vào xâm lấn khách điếm.
Nhưng chờ đợi không phải là cách.
Tại lầu ba khách điếm, Lục Kiến Vi không đốt đèn. Nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, ngũ cảm phóng đại hết mức, không có hệ thống phụ trợ cũng có thể phân biệt cấp bậc của những vị khách không mời mà đến.
Những người này chỉ là lâu la được phái đến thăm dò, cấp cao nhất cũng chỉ mới cấp bốn, phần lớn là cấp ba, một vài cấp hai đi theo cho đủ doanh số.
Bọn họ ẩn núp bên ngoài khách điếm, một lúc lâu cũng không có động tĩnh.
Lầu hai, Đào Dương đã bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân ở chung một phòng cùng Ngụy Liễu, hai tay siết chặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
“Sư muội, bên ngoài…… có rất nhiều người.”
Nếu những người này cùng lúc xông lên, chỉ dựa vào bọn họ cùng Yến đại hiệp không có khả năng hoàn toàn chống đỡ, rồi sẽ có người nhân cơ hội đục nước béo cò bắt hai người Nhạc Thù đi.
Đừng nhìn đám khách nhân giang hồ này cấp bậc không cao, bọn hắn có mộtj vài thuật pháp quỷ dị làm người ta khó lòng phòng bị như mê dược, hạ độc, ám khí, vô số thủ đoạn nhiều không đếm xuể.
Ngụy Liễu trong lòng cũng có chút lo âu, nhưng nhớ lại thái độ bình tĩnh của Lục Kiến Vi, nàng lại có chút chờ mong.
Nàng muốn xem thử Lục tỷ tỷ sẽ dùng cách gì ngăn đám linh cẩu đó lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-68.html.]
“Sư phụ vì sao còn chưa tới?” Đào Dương khó hiểu đặt nghi vấn: “Dựa vào giao tình của người và Nhạc trang chủ, chúng ta chưa chắc đã bị động như thế này.”
Nếu không muốn che chở, Nhàn Vân sơn trang cũng sẽ không lặng lẽ truy tìm tung tích bọn họ.
Nếu là nguyện ý che chở, tại sao không trực tiếp đứng ra?
Ngụy Liễu: “…… Nếu Nhạc Thù bọn họ thật muốn đi tới Nhàn Vân sơn trang thì sẽ không lặn lội đường xa đến đây. Sư huynh, ngươi chưa nghe lời đồn bên ngoài sao?”
“Sư muội muốn nói tàng bảo đồ?” Đào Dương không tin: “Nếu thực sự có tàng bảo đồ, tại sao phải chờ tới bây giờ?”
Ngụy Liễu: “Rất nhiều người thà tin là có. Ngươi xem, bọn họ đem khách điếm vây tứ phía, chật như nêm cối.”
“Ngươi nói đúng, nhiều người tranh đoạt như vậy, sư phụ xuất hiện chỉ thêm khó xử.” Đào Dương lý giải.
Ngụy Liễu bất đắc dĩ lắc đầu: “Sư huynh không nghĩ tới sư phụ lúc trước sai chúng ta bí mật đi tìm bọn họ cũng là vì nguyên nhân này sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không thể nào!” Đào Dương quả quyết phản bác.
Ngụy Liễu không trả lời hắn.
Phòng thứ nhất ở sườn đông, thanh y sứ ngồi ngay ngắn trước bàn, hai vị hôi y sứ mỗi người chiếm một bên cửa sổ nghiêng người áp sát tường, thông qua khe hở trên cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
“Thượng sứ, bọn họ không nhúc nhích.” Hôi y sứ cao lớn nói: “Nếu bọn họ tấn công khách điếm, chúng ta phải làm thế nào?”
Nhiều người như vậy ba người Huyền Kính Sứ căn bản đánh không lại.
Thanh y sứ rũ mắt trầm tư, sau cùng hỏi: “Hai người kia có động tĩnh gì?”
“Bọn họ ở lầu một, đèn không sáng, cũng không có động tĩnh.” Hôi y sứ thấp bé trả lời.
“Kỳ quái.” Thanh y sứ nhíu mày: “Theo tình báo nói, lão bộc họ Trương kia là cấp bốn đỉnh phong, không có khả năng không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.”
Hắn đã giải quyết nhiều vụ án, đi qua nhiều nơi, nhưng khách điếm này là nơi quỷ dị nhất.
Phòng tiểu nhị ở lầu một, Trương bá nắm c.h.ặ.t t.a.y Nhạc Thù.
“Trương bá, chưởng quầy bảo chúng ta không cần lo lắng, nàng khẳng định có thể giải quyết việc này, ngươi đừng sợ.” Nhạc Thù nhỏ giọng an ủi.
Trương bá: “Ta không sợ.”